Chương 292: Phá trận

“Hỏa Xà thuật.”

“Chưởng Tâm Lôi.”

“Băng Châm thuật.”

Hiệu quả của các loại pháp thuật có thuộc tính cấp thấp đánh vào đám sương mù cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn không thể ngăn cản đám sương mù lan tỏa ra.

Đám sương mù màu đỏ lan tràn vô cùng nhanh, chưa đến năm sáu hơi thở đã đến gần Hắc Thủy Cực Phong trận, có thể thấy được hai chiêu thức sắp chạm trán với nhau.

“Xì xì xì.”

Sương mù vừa mới tiếp xúc với trận pháp tạo thành một cái kết giới u tối, nó giống như dầu nóng rưới lên thịt tươi, phản ứng cực kỳ kịch liệt.

Từng làn khói đen bốc lên giữa hai chiêu thức, theo sự tăng lên của diện tích tiếp xúc thì phản ứng càng ngày mãnh liệt, rõ ràng.

“Xì xì xì.”

Linh khí của Hắc Thủy Cực Phong trận nhanh chóng bị tiêu hao, mặc dù kết giới chưa bị phá hủy, nhưng mà ánh sáng bên ngoài của trận pháp đang chậm rãi mà kiên định suy yếu, ảm đạm.

Đây chính là nguyên nhân khiến Linh lực của trận pháp trở nên không đủ, mặc dù Hắc Thủy Cực Phong trận được bố trí trực tiếp ở Linh dược viên, Linh khí ở đây vô cùng phong phú, không cần lo lắng nó sẽ hết, nhưng mà tốc độ trận pháp hấp thụ Linh khí lại là một hạn chế.

Đối mặt với quân địch là một đoàn tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ tấn công bằng pháp khí, pháp thuật, đồng thời còn có đám sương mù màu đỏ mạnh mẽ xâm nhập, tốc độ hấp thu Linh khí của trận pháp đã dần dần không theo kịp được tốc độ tiêu hao của nó.

Đặc biệt là đám sương mù màu đỏ giống như là có thể khắc chế được trận pháp, nó có thể tiêu hao Linh lực của trận pháp trên phạm vi lớn, không biết nó có phải là pháp khí mà Hợp Hoan Môn đã đặc biệt trang bị cho hành động lần này hay không.

Nếu để tình hình này tiếp tục, đến lúc Hắc Thủy Cực Phong trận suy yếu đến một mức độ nhất định thì đó chính là cơ hội phá trận của tu sĩ địch!

“Không thủ được rồi!”

Lưu Ngọc một bên “cật lực” đối phó với sự tấn công của hai tên địch, một bên phân một phần tinh thần chú ý tình hình của trận đấu, trong lòng hắn có một suy đoán.

Khi trận pháp ở trên phá vỡ, trận pháp dưới mặt đất cũng sẽ biến mất, có thể sử dụng độn thuật để xuyên vào bên trong.

Lưu Ngọc lặng lẽ điều chỉnh vị trí của bản thân, đến gần Linh dược viên, mọi chuyện hoàn toàn đều lặng lẽ hoàn thành, không có ai phát hiện ra “động tác nhỏ” của hắn.

Dưới thế tấn công mãnh liệt như thế, Tào Mộng Vũ gặp phải áp lực vô cùng lớn, trên tay nàng ta đánh ra những đạo pháp quyết điều khiển Trận Bàn, có ý định hồi phục lại trận pháp đang suy yếu.

Nhưng dưới sự chênh lệch thực lực nghiêng hẳn về một bên này, tất cả nỗ lực của nàng ta đều chỉ là vô ích, tình thế vẫn đang xấu đi như trước, giống như là trượt xuống vực sâu không đáy.

Đối mặt với tình huống như vậy, dưới nguy cơ sinh tử, cho dù Tào Mộng Vũ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì trên mặt nàng ta cũng không khỏi lộ ra vài phần hoang mang, trong mắt có vài phần hoảng loạn.

Lông mày nàng ta nhíu chặt, mồ hôi ướt đẫm y phục, dính sát vào da thịt, lộ ra dáng người xinh đẹp, trước lồi sau vểnh hai ngọn núi cao ngất.

Đáng tiếc dưới tình hình như vậy thì chẳng có ai có thể thưởng thức cảnh đẹp này.

Nghiêm Hồng Ngọc bên kia đang bị hai gã tu sĩ đồng cấp ngăn cản, mặc dù nàng ta có lòng, nhưng mà căn bản là lực bất tòng tâm, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đám sương mù màu đỏ đang liên tục tiêu hao Linh lực của trận pháp.

Lý Bất Đồng cũng đang đối phó với sự tấn công của hai gã tu sĩ đồng cấp, nhưng mà so với bên Nghiêm Hồng Ngọc thì gã dễ chịu hơn nhiều, thỉnh thoảng còn có thể rút tay ra dùng pháp khí hoặc pháp thuật xua tan một ít đám sương mù màu đỏ, nhưng mà rất nhanh sau đó lại có thêm sương mù cuồn cuộn không ngừng bổ sung vào, hiệu quả chỉ tạm được.

Hai Trúc Cơ hậu kỳ đều không có cách nào, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác càng thêm bất lực.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên định vốn dĩ đã nhiều hơn vài người, chia cho mỗi người thì áp lực của tu sĩ Nguyên Dương Tông đều rất lớn, căn bản không thể rút tay ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn cục diện đang dần chuyển biến xấu đi.

Về phần tu sĩ Luyện Khí kỳ, số lượng người chênh lệch đã gần gấp đôi, căn bản là không có sức đánh trả, bọn họ chỉ có thể cố gắng ngăn cản sự tấn công của tu sĩ bên địch.

Nhưng cuối cùng cũng như muối bỏ biển, thực lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ bên địch đến lần này không chỉ mạnh hơn một bậc so với lần trước, pháp thuật, pháp khí của bọn chúng căn bản là không thể ngăn cản được, không hề kiêng nể gì tấn công vào trận pháp.

Hơn nữa những tu sĩ Luyện Khí kỳ này cực kỳ có kinh nghiệm, lúc tấn công thì liên tục di chuyển, khiến cho tu sĩ trong trận pháp không thể tập trung, bọn chúng còn đứng phân tán, vì vậy cho dù bọn họ có một con át chủ bài mạnh mẽ thì cũng không có cách tạo ra thương vong lớn cho đối phương.

Lúc này cục diện đã cực kỳ rõ ràng.

Thực lực chênh lệch cực kỳ lớn, trận pháp bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian.