“Hợp Hoan Lục Tử” là một danh hiệu, cũng là biểu tượng của thực lực, tương tự như “Tam Anh Tứ Kiệt” của Nguyên Dương Tông, có thể đạt được danh hiệu này thì thực lực không thể nghi ngờ là cực kỳ mạnh mẽ, thuộc về sự tồn tại của các tu sĩ xuất chúng.
Tu vi thấp nhất cũng phải đạt tới Trúc Cơ kỳ, tu sĩ “Tam Anh Tứ Kiệt” của Nguyên Dương Tông và “Hợp Hoan Lục Tử” của Hợp Hoan Môn phần lớn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa thực lực vượt xa tu sĩ đồng cấp, như thế bọn họ mới có thể có được uy danh hiển hách.
Tu sĩ đạt được danh hiệu này không một ai là không được các đại tông phái dốc sức bồi dưỡng, tiến thêm một bước sẽ kéo dài thêm sự chênh lệch với tu sĩ bình thường, tỷ lệ ngưng kết kim đan cũng sẽ vượt xa tu sĩ bình thường.
“A.”
Đối với lời của Tề Thiếu An, Lý Bất Đồng chỉ cười lạnh một tiếng, không hề để tâm, gã vẫn điều khiển pháp khí như trước, thi triển pháp thuật chiến đấu với hai gã tu sĩ đồng cấp.
Thấy Lý Bất Đồng không trả lời, Tề Thiếu An cũng không tức giận, gã vẫn bình tĩnh ngoài dự đoán.
Linh dược viên này có hơi quan trọng với Nguyên Dương Tông, mục đích đến đây lần này của gã chính là vì hủy diệt được Linh dược viên này, ngoài ý muốn gặp được đệ tử duy nhất của Trường Phong chân nhân thì cũng xem như là một ngạc nhiên, trên con đường thành danh Lý Trường Phong đã đắc tội không ít người, bao gồm rất nhiều cao tầng của Hợp Hoan Môn, nếu như gã có thể hung hăng thu thập Lý Bất Đồng, vậy thì những cao tầng kia sẽ cực kỳ vui vẻ.
Về phần lấy tính mạng của người này, Tề Thiếu An không hề nghĩ có ý định này, gã giết chết đệ tử duy nhất của “Trường Phong chân nhân” thì không phải đã đắc tội đến chết với lão sao?
Nên biết là Lý Trường Phong chính là tu sĩ Kim Đan danh tiếng hiển hách lẫy lừng, nghe nói trong nhóm tu sĩ Kim Đan kỳ thì lão là cũng cực kỳ mạnh, dưới tình hình Hóa Thần khó đến Nguyên Anh khó tìm thì cơ bản lão đã nằm trong sự tưởng tượng cực hạn của tu sĩ bình thường.
Chứ đừng nói đến việc bây giờ gã chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho dù gã đã tiến vào cảnh giới Kim Đan, trốn dưới sự bảo vệ của tông môn thì loại nhân vật lợi hại như Lý Trường Phong, trừ khi Nguyên Anh lão tổ đến đây, nếu không thì sẽ không có tu sĩ nào có thể ngăn cản được lão.
Suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra thời gian chỉ trôi qua như một cái chớp mắt.
Tề Thiếu An chính thức xuất trận, gã lấy ra một cái hồ lô màu đỏ rồi ném vào không trung, hồ lô màu đỏ cuối cùng lơ lửng trên đỉnh đầu.
Trên mặt gã là một nụ cười châm biếm, trên tay cực nhanh đánh ra từng đạo pháp quyết huyền ảo, những đạo pháp quyết rơi trên chiếc hồ lô màu đỏ, giống như là muốn thi triển một bí thuật lợi hại nào đó.
Hơi thở của hồ lô màu đỏ không hề mạnh mẽ, nó chỉ tương đương với một kiện pháp khí trung phẩm, nhưng mà sau khi nhận hàng chục hàng trăm đạo pháp quyết thì cuối cùng nó cũng cử động.
Ánh sáng màu đỏ bên ngoài trở nên sáng hơn, sau đó hơi thở của nó dần dần thu lại, từ trong miệng chiếc hồ lô rất nhanh phun ra một đám sương màu đỏ, chậm rãi lơ lửng đến gần Hắc Thủy Cực Phong trận.
“Không tốt!”
Kể từ lúc biết người này là một trong những Hợp Hoan Lục Tử, Lưu Ngọc vẫn luôn quan sát động tĩnh của Tề Thiếu An, lúc này hắn nhìn thấy đám sương từ trong chiếc hồ lồ màu đỏ thì hắn đã ý thức được có gì đó không đúng, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
Mặc dù uy thế của cái hồ lồ màu đỏ này rõ ràng không bằng pháp khí cực phẩm hay có Linh khí mạnh mẽ, nhưng mà nó rất có thể giống với “Kim Ti kính” bình thường của hắn, là một pháp khí có tác dụng đặc biệt, có tất cả các công dụng đáng kinh ngạc.
“Nếu là như vậy thì…”
Lưu Ngọc tập trung so sánh lực lượng của hai bên, vốn dĩ thực lực của hai bên đã chênh lệch rất lớn, bên mình chẳng qua là dựa vào trận pháp miễn cưỡng mà chống đỡ, bây giờ lại có một cao thủ như “Tam Anh Tứ Kiệt”, “Hợp Hoan Lục Tử” như vậy tham chiến, thất bại của bọn họ chỉ còn là chuyện sớm hay muộn.
Nghĩ đến đây, hắn ra tay càng thêm mạnh mẽ, đồng thời trong lòng của hắn còn có một suy nghĩ kiên định, tùy thời chuẩn bị mà hành động.
Lưu Ngọc nhìn thấu sự lợi hại của đám sương mù màu đỏ, Lý Bất Đồng và Nghiêm Hồng Ngọc thân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, kiến thức còn rộng lớn hơn hắn, mặc dù bọn họ không biết đó là cái gì, nhưng mà làm sao bọn họ lại không biết được sự lợi hại của nó?
Nhưng mà bọn họ cũng bất lực, hai người bị bốn tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đồng cấp dây dưa, hoàn toàn không thể rút lui, nếu như để mặc bọn chúng thì sợ rằng trận pháp không thể kiên trì được bao lâu.
Những tu sĩ Trúc Cơ khác cũng có đối thủ cho riêng mình, thỉnh thoảng rút tay ra để pháp động một hoặc hai cuộc tấn công pháp thuật, nhưng mà cũng chỉ động được một phần nhỏ của đám sương mù, dưới sự bổ trợ của hồ lồ màu đỏ, đám sương mù rất nhanh đã khôi phục lại nguyên trạng, thậm chí nó còn nồng đậm hơn.
Về phần các đòn tấn công pháp khí của các đệ tử Luyện Khí kỳ thì tác dụng càng nhỏ, chỉ có thể khiến cho đám sương mù thoáng dao động, thỉnh thoảng tiêu tán đi một hai sợi.