Mỗi tu sĩ đều có tinh lực có hạn, tư chất của hắn bình thường, cho dù hắn có sự giúp đỡ của Tiên Phủ thì không thể xem nhẹ, cho nên tinh lực của hắn tập trung chủ yếu để tăng cường cảnh giới và thực lực, hắn học luyện đan cũng là vì như vậy.
Mà có Tiên Phủ làm chỗ dựa, Linh thực phu cũng chỉ có một sự trợ giúp có hạn đối với hắn, dù sao thì Linh thảo trồng ở Linh điền màu đen trong Tiên Phủ bây giờ còn chưa có loại nào là trồng không sống được.
Tục truyền mấy ngàn năm trước, có một vị “Đại diễn Thần Quân” cực kỳ tài giỏi, lão vốn mong muốn phá giới phi thăng, nhưng mà bởi vì bận lòng không cố gắng, làm chậm trễ chuyện tu hành, cuối cùng lão ôm hận mà chết.
Sau này có tu sĩ đã lấy “Đại diễn Thần Quân” để viết truyện, đặt tiểu sử của lão ở Tàng Kinh các của tông môn, để cho kẻ tới sau xem đây là luật.
“Rầm rầm.”
Lưu Ngọc vừa mới ra khỏi thông đạo thì nghe thấy một tiếng nổ rất to.
Hắn âm thầm vận chuyển thành thạo Tôn Thần diệu pháp, thần thức lặng lẽ được triển khai toàn diện, bao phủ toàn bộ bên trong bên ngoài Hắc Thủy Cực Phong trận ở trong.
Mọi thứ trong phạm vi bốn trăm dặm rõ ràng rành mạch như vân tay ở trên bàn tay, cho dù có là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mạnh hơn Lưu Ngọc, như tu sĩ hậu kỳ đỉnh phong cũng không thể phát hiện, trừ khi là Kim Đan chân nhân xuất hiện, đây chính là chỗ huyền diệu của “Tôn Thần diệu pháp” khi đã bay thẳng tới Hóa Thần.
Trận pháp rung động kịch liệt chưa từng có, ánh sáng lờ mờ chập chờn lúc sáng lúc tối, chuyện này dù năm năm trước khi đoàn người Lư Phúc Bân công kích mạnh mẽ nhất cũng không xảy ra tình huống như thế này, có thể thấy được thực lực của tu sĩ quân địch cực kỳ hùng mạnh, thế công hung mãnh.
Trận pháp phía Bắc, Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng, Tào Mộng Vũ, Đinh Huệ và mười tu sĩ Trúc Cơ khác dẫn dắt một đám đệ tử Luyện Khí kỳ giao chiến vô cùng mãnh liệt với địch.
Trên không trung bên ngoài trận pháp sừng sững khí tức của mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đó có bốn khí tức rõ ràng đã vượt hơn hẳn những người khác một đoạn, là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Bên dưới tu sĩ Trúc Cơ kỳ là một đoàn tu sĩ Luyện Khí kỳ, có khoảng bảy tám mươi người, bọn họ phân tán đứng không trung lại một chỗ, như vậy có thể tránh được thương vong lớn do lực lượng của pháp thuật cường đại và Linh phù.
Trong mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ của địch có một gã tu sĩ đặc biệt bắt mắt.
Gã không chỉ mặc một bộ trường bào đỏ chói, mà còn bôi một lớp phấn nền dày cộp trên khuôn mặt, phơi bày tình trạng yếu ớt của gã, nhưng mà khí tức tu vi và Linh áp của gã cũng là mạnh nhất trong cả mọi người ở đây.
Rõ ràng gã đã đạt tới tận đáy của hậu kỳ đỉnh cao!
Hỏa Cầu, Hỏa Xà, Băng Chùy, Băng Châm, Phong Nhận, Băng Nhận, Thiểm Điện, các loại pháp thuật thuộc tính khác nhau, có khoảng hơn một trăm đạo, hơn nữa còn liên tục và đồng loạt rơi xuống Hắc Thủy Cực Phong trận.
Đối mặt với thế tiến công như vậy, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng sẽ có một cảm giác bản thân nhỏ bé và bất lực, không bao giờ có thể trực tiếp đối đầu.
Pháp thuật chằng chịt rậm rạp che khuất tầm mắt của những người bên trong trận pháp, chỉ có vận dụng thần thức mới có thể thấy rõ được tình hình cụ thể.
Pháp khí, pháp thuật đủ loại ánh sáng lấp lánh chiếu sáng nơi này còn sáng hơn ban ngày, từ phía xa, cho dù cách mười mấy dặm vẫn có thể trông thấy động tĩnh khổng lồ của nơi này.
“Rầm rầm.”
“Oanh oanh.”
Từng đạo pháp thuật Luyện Khí kỳ kéo dài liên tục không dứt công kích vào trận pháp, chúng đánh vào khiến ánh sáng của trận pháp lóe lên liên tục.
Sau những đòn đánh Luyện Khí kỳ này là một trận gió ăn mòn nhẹ màu vàng kim và một con Hỏa Điểu với ngọn lửa thiêu đốt màu đỏ thẫm.
Lưu Ngọc cực kỳ quen thuộc với hai loại pháp thuật này, đây chính là pháp thuật “Kim Phong Tán Hình thuật” thượng phẩm nhị giai và “Huyền Điểu Liệt Diễm thuật” thượng phẩm nhị giai.
Có điều Kim Phong và Hỏa Điểu lại không thể không kích đến trận pháp, mà là bị một trận lốc xoáy cuồng phong cao khoảng mười trượng chắn lại ở nửa đường, ba loại pháp thuật xông đến, đối kháng, trung hòa, cuối cùng cả ba đồng thời tiêu biến.
Đây chính là bút tích của Lý Bất Đồng, gã lấy một chọi hai chiến đấu với hai tu sĩ đồng cấp nhưng mà lại không hề ở thế hạ phong.
Người đời nói pháp thuật “Trường Phong chân nhân” Lý Trường Phong am hiểu nhất chính là pháp thuật hệ Phong, Lý Bất Đồng là cháu trai, lại sở hữu cả Phong linh căn, lại còn được thu nhận làm đệ tử thân truyền, xem ra gã đã được truyền lại.
Thần thức lặng lẽ quan sát tình hình bên trên, pháp khí của Lưu Ngọc cũng nhanh chóng tiếp cận đoàn người Nguyên Dương Tông, khi hắn thấy một chiêu này của Lý Bất Đồng thì trong lòng lại suy nghĩ về sự chênh lệch giữ bản thân và gã.
Tào Mộng Vũ và Đinh Huệ hạ xuống cách đó không xa, Lưu Ngọc điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao, sau đó lấy ra Duệ Kim kiếm, ba người đồng thời xuất trận ngăn cản công kích của gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ của địch.