Lấy toàn bộ bảo vật có thể bổ trợ thực lực của bản thân ra, để lên bàn phân loại, Lưu Ngọc khẽ gật đầu, đây đều là thứ mà hắn đối phó với lực lượng nguy hiểm.
Ống tay áo vung lên thu hồi toàn bộ linh khí, pháp khí, Lưu Ngọc an vị trên ghế, lấy linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm cầm trong tay, bắt đầu từ linh khí có uy năng lớn nhất này, bắt đầu dùng pháp lực ôn dưỡng từng kiện linh khí, pháp khí.
Thời gian thoáng cái đã qua nửa năm, trong khoảng thời gian này, Linh dược viên Bính Tự Lục Hào không gặp phải tập kích, thời gian yên bình đảo mắt đã trôi qua hơn nửa năm.
Một ngày này, trong động phủ trong Linh dược viên, Lưu Ngọc vừa mới luyện hóa một viên Tinh Nguyên đan xong, kết thúc tu luyện, đang chuẩn bị nghỉ ngơi sau một hồi tu luyện Tôn Thần diệu pháp.
Đột nhiên, trong linh giác của hắn cảm thấy một chút rung động nhỏ bé. Đồng thời cảm giác run run này ngày càng mãnh liệt.
Lưu Ngọc biến sắc, hắn phất ống tay áo thu lại đồ vật của mình nhanh chóng đi ra khỏi động phủ, nhìn quét qua bức tường bốn phía.
Chỉ thấy vách tường ngưng kết pháp thuật đều đang có chút rung động, từng cục đá nhỏ bé rơi xuống từ trên vách tường, toàn bộ không gian dưới đất đều run nhẹ.
Toàn bộ không gian dưới đất của Linh dược viên đều bị Hắc Thủy Cực Phong trận bao phủ, xuất hiện loại tình huống này không phải là địa long xoay người thì chính là trận pháp gặp phải địch tu công kích.
“Rốt cuộc đã đến rồi sao?”
Trong lòng của Lưu Ngọc một mảnh yên tĩnh, thần sắc mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, chỉ vì hắn đã sớm đoán trước tình huống hôm nay.
Ngay tại lúc hắn muốn hành động thì có một đạo bạch quang bay tới từ đằng xa, nhanh chóng tiến gần về phía hắn.
Ngón tay của Lưu Ngọc khẽ động, đánh ra một đạo pháp lực, đạo bạch quang kia dừng lại ở ngay trước người hắn, đây chính là một tấm Truyền Âm phù đặc chế.
Tâm niệm vừa động, hắn khống chế thần thức nhanh chóng thăm dò vào trong đó.
“Địch tu đã đột kích, thế công hung mãnh, Lưu sư đệ nhanh viện binh!”
Bên trong Truyền Âm phù có một đạo lưu âm của Nghiêm Hồng Ngọc có thể cảm giác ra thanh âm của nàng có chút vội vàng.
Từ lúc Lưu Ngọc phát giác dị thường đến khi thu được Truyền Âm phù chỉ mới qua khoảng thời gian ba bốn hơi thở, rung động trong Linh dược viên trong nháy mắt đã vô cùng lớn.
“Chúng đệ tử nghe lệnh, nhanh chóng theo ta trở về mặt đất nghênh đón địch tu!”
Lúc này có mấy đạo ánh sáng bay lên trời, tản ra Linh áp thuộc về tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đó còn có một đạo ánh sáng có Linh áp cực kỳ mạnh mẽ, đó chính là đệ tử của Trường Phong chân nhân, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ Lý Bất Đồng.
Tình thế bây giờ rất khẩn cấp, bất chấp quy định không được phi hành trong Linh dược viên, mấy tu sĩ Trúc Cơ dẫn theo đệ tử Luyện Khí kỳ phản ứng nhanh, nhanh chóng bay xuống mặt đất.
“Chúng đệ tử nghe lệnh, mau theo bọn ta trở về mặt đất, nghênh đón kẻ địch!”
“Ai sợ chiến đấu không dám tiến lên, chém ngay tại chỗ!”
Lưu Ngọc mặc hắc bào, trường bào không gió mà bay, toàn thân Linh áp không hề giữ lại chút nào mà phóng ra.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua đệ tử Luyện Khí kỳ xung quanh, không ai dám mắt đối mắt với hắn, hắn lặp lại một lần nữa.
Lúc ban đầu các đệ tử còn chần chừ do dự, nhưng nghe được thì vội vàng điều khiển pháp khí trong tay bay về phía mặt đất, bọn họ nghênh chiến địch không nhất định sẽ chết, nhưng mà ở lại chỗ này chính là nhận một tội danh chưa lâm trận đã bỏ chạy, bọn họ chắc chắn sẽ không thể sống.
Nguyên Dương Tông xử phạt người lâm trận bỏ trốn cực kỳ nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép có tình huống như vậy xảy ra, người lãnh đạo trận đấu có quyền chém giết trước mặt mọi người mà không cần phải báo cáo, thậm chí tình hình nghiêm trọng hơn có thể sẽ liên lụy đến thầy trò, thân tộc.
Ánh mắt Lưu Ngọc chợt lóe lên, bởi vì bản thân hắn có suy nghĩ đen tối, không hy vọng tu sĩ ở lại trong Linh dược viên quá nhiều, cho nên lúc này hắn mới cực lực thúc giục chúng tu rời đi.
Qua bốn năm hơi thở sau, thấy người trong Linh dược viên đã rời đi được kha khá, chỉ còn lại ba tên Linh thực phu không cần phải trực tiếp tham gia chiến đấu, Lưu Ngọc cũng lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, điều khiển pháp khí lao xuống mặt đất với tốc độ nhanh nhất.
Linh thực phu có thể chăm sóc một mảnh vườn lớn Linh dược như vậy thì phẩm cấp chức nghiệp đương nhiên cũng sẽ không thấp, ít nhất bọn họ đều đã đạt tới trình độ nhị giai, mặc dù tu vi có hơi thấp, nhưng bọn họ cũng thuộc về loại nhân tài quý giá, cho nên bọn họ không cần phải trực tiếp ra chiến trường.
Lưu Ngọc cũng có trồng được Linh thảo giống như vậy, hơn nữa còn khiến cho nó sống sót, nhưng đó là hắn có Tiên Phủ, cũng không có bao nhiêu kỹ năng đáng nói, hắn tiếp xúc với các loại Linh thảo mười mấy hai mươi năm, nhiều nhất hắn chỉ có thể đạt tới trình độ Linh thực phu nhất giai trung hạ phẩm.
Mặc dù là như vậy nhưng mà hắn cũng không tính trau dồi về phương diện này.