“Cáo từ!”
Lưu Ngọc thu lệnh bài vào trong túi trữ vật lớn, trở về động phủ trước đây.
Bởi vì hắn chỉ trở về Vọng Nguyệt Thành chỉnh đốn cũng không hề kết thúc nhiệm vụ này cho nên cũng chưa từng kết thúc nhiệm vụ này, vì vậy tòa lầu các này vẫn luôn giữ lại cho hắn mà không để cho người khác, cái này là một loại đặc quyền cơ bản của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Lâm Nghị mở trận pháp phòng hộ ra rồi đi vào trong lầu các, lấy từng món dụng cụ thường ngày ra từ trong túi trữ vật, đặt ở những vị trí mà mình quen thuộc.
Sau đó hắn lại khoanh chân ngồi trên bồ đoàn lấy ra một viên Tinh Nguyên đan nuốt vào trong bụng, vận chuyển Thanh Dương công pháp chậm rãi tiêu hóa dược lực.
Theo việc dùng một loại đan dược nhiều lần thì không thể tránh khỏi việc sinh ra kháng dược tính, lúc này hiệu quả của việc dùng Tinh Nguyên đan đã giảm đi, chỉ có công hiệu khoảng sáu phần so với ban đầu, đồng thời theo số lần dùng tăng lên thì vẫn đang nhanh chóng suy yếu.
Dưới tình trạng tiếp tục như vậy Lưu Ngọc tính ra chỉ e là chưa tới năm năm đã hoàn toàn mất đi hiệu quả, không đủ để chèo chống hắn tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ.
Chỉ có điều may mà Linh thảo dùng để luyện chế phương thuốc cổ “Thanh Nguyên đan” đã thu thập gần như đủ rồi, chỉ thiếu một gốc chủ dược “Quy Nguyên hoa” vừa hay bên trong Linh dược viên Bính Lục lại có.
“Thanh Nguyên đan” và “Dưỡng Nguyên đan” đều cần Quy Nguyên hoa, đây là hai loại đan dược cùng bị thiếu.
Sau năm năm trở lại Vọng Nguyệt Thành, Lưu Ngọc thông qua truyền tống trận quay về Nguyên Dương tông một chuyến, lấy tất cả Linh thảo cần thiết để luyện chế “Thanh Nguyên đan” và “Dưỡng Nguyên đan” mà Giang Thu Thủy thu thập được mà đem đi, cất ở bên trong Tiên Phủ.
Đương nhiên còn có lợi nhuận của Ngọc Đan đường, thời gian năm năm đã thu được gần hai vạn khối Linh Thạch.
Ngọc Đan đường hiện tại đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, thanh danh đã truyền ra, danh tiếng ở bên trong dàn đệ tử cấp thấp rất không tồi.
Cho dù Lưu Ngọc không còn cung cấp đan dược cho nó nữa, thì sau khi khấu từ tiêu hao khi vận hành cửa hàng thì bình quân mỗi tháng đều lời khoảng ba trăm, ít nhất một năm có thêm ba bốn ngàn Linh Thạch là điều rất khả quan.
Con số này là dựa vào hai người Giang Thu Thủy và Tôn Cúc xác nhận, tin tưởng hai người không dám thông đồng, hẳn là không có vấn đề.
Lật xem từng khoản của Ngọc Đan đường, hỏi thăm tiểu nhị của cửa hàng một lúc, Lưu Ngọc ở lại tông môn bảy ngày mới trở về Vọng Nguyệt thành, trong đó tất nhiên không thể thiếu một trận vu sơn mây mưa với Giang Thu Thủy rồi.
“Lúc này vẫn cần tính toán kỹ hơn.”
Lưu Ngọc dừng những suy nghĩ hỗn loạn lại, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để dưới tình huống không kinh động đến người khác mà vẫn có được Quy Nguyên hoa.
Quy Nguyên hoa tất nhiên là không có khả năng chỉ cần dùng cho luyện chế Thanh Nguyên đan, luyện chế đan dược Trúc Cơ hậu kỳ khác cũng đều dùng được cho nên mới có chút quý giá.
Phần lớn quyền lực của Linh dược viên đều tập trung vào tay của Nghiêm Hồng Ngọc, các tu sĩ Trúc Cơ khác chủ yếu là hỗ trợ gìn giữ an toàn của Linh dược viên, chăm sóc Linh thảo vào trồng Linh thảo thì đã có Linh thực phu chuyên làm, những người khác không phận sự không được đến gần, nếu như bị gán cho tội danh ăn cắp tài vụ của tông môn vậy thì sẽ không dễ xử lý.
“Có lẽ đây là một cơ hội!”
Lưu Ngọc nghĩ đến thế cục trước mắt, nếu như đại quân địch tu tới gần, Linh dược viên thật sự bị phá, trong nguy hiểm có lẽ chính là cơ hội đục nước béo cò của hắn!
Ngoài Quy Nguyên hoa thì bên trong Linh dược viên còn có rất nhiều linh dược khiến hắn ao ước không thôi, hận không thể nhổ hết bỏ vào Tiên Phủ.
Từ sau khi có Tiên Phủ, Lưu Ngọc liền dính vào thu thập Linh thảo “quái gở”, chỉ cần nhìn thấy bên trong Tiên Phủ không có Linh thảo, đặc bị là thảo trân quý thì sẽ kìm lòng không được mà muốn thu thập thêm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lưu Ngọc lấp lóe, tự hỏi độ khả thi của con đường này.
Kỳ thật vẫn có biện pháp khác, ví dụ như trực tiếp giao dịch Quy Nguyên hoa với Nghiêm Hồng Ngọc, những cái này lại phải giải thích rất nhiều thứ.
Còn có thể trực tiếp giao dịch với Đa Bảo các, Đa Bảo các mở ra trên khắp tu tiên giới Sở quốc, chỉ có một gốc Linh thảo trân quý cho Trúc Cơ kỳ thì là điều đơn giản.
Nhưng Lưu Ngọc tạm thời không muốn có giao dịch sâu với Đa Bảo các, chỉ vì Đa Bảo các với Trúc Cơ sơ kỳ như hắn thì không khác gì quái vật khổng lồ, chỉ không chú ý một chút là đã thịt nát xương tan rồi.
Đến hợp tác, không nắm giữ tất cả những chuyện phát sinh ở trong lòng bàn tay, các yếu tố cần phải cân nhắc quá nhiều, Lưu Ngọc không thích loại cảm giác không cách nào khống chế này.
Lần trước bởi vì mua phù bảo mà hao tổn hơn hai vạn khối Linh Thạch đã đủ chói mắt rồi.
Cứ như vậy liên tục trôi qua nửa tháng, lại đến phiên trực của tổ Lưu Ngọc.
Hiện tại ở Linh dược viên Bính Tự Lục Hào có tổng cộng hết thảy mười một tên tu sĩ Trúc Cơ, Nghiêm Hồng Ngọc, tổ này của Lưu Ngọc có tất cả sáu tên tu sĩ Trúc Cơ, mà tổ kia thì có năm tên.