Chương 285: Mưu đồ Linh thảo

Chương 277: Mưu đồ Linh thảo

Tào Mộng Vũ bị gợi lên lòng hiếu kỳ, rõ ràng không muốn từ bỏ, há to miếng vẫn muốn hỏi thêm gì đó.

Đinh Huệ ở bên cạnh không nói, nhìn sang với ánh mắt tò mò, hiển nhiên cũng cảm thấy hứng thú.

“Thời gian không còn sớm nữa, hai vị sư tỷ, chúng ta lên đường đi.”

Lưu Ngọc ngắt lời Tào Mộng Vũ muốn nói, sau đó không đợi nàng ta trả lời đã lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, lưỡi đao hóa thành một đạo độn quang màu đen bay về phía Linh dược viên.

Tào Mộng Vũ thấy thế thì mi dày hơi nhíu, nàng tức giận dậm chân một cái, nhưng cũng không có cách nào. Cuối cùng chỉ có thể lấy ra pháp khí, nàng và Định Huế hóa thành hai đạo độn quang một đỏ một vàng đuổi theo phía sau.

Linh dược viên Bính Tự Lục Hào cách Vọng Nguyệt Thành hơn sáu trăm dặm, lấy tốc độ phi hành của ba người chưa đến hai canh giờ đã thấy được mảnh đầm lầy màu đen to lớn quen thuộc ở trong tầm mắt, so với lần Lưu Ngọc mang theo tu sĩ Luyện Khí kỳ đến đây thì nhanh hơn gấp ba lần.

Độn quang hạ xuống ở bên ngoài huyễn trận Hắc Thủy Cực Phong trận, Tào Mộng Vũ xe nhẹ đường quen phát ra một cái Truyền Âm phù, chỉ chốc lát sau đã truyền đến một cơn chấn động, thân ảnh của Nghiêm Hồng Ngọc xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Chỉ có trận bàn trong tay nàng mới có thể mở ra trận pháp, lệnh bài trong tay các tu sĩ còn lại không có loại quyền hạn này.

“Vẫn thỉnh ba vị sư đệ sư muội đưa ra lệnh bài thân phận và bằng chứng nhiệm vụ.”

Mặc dù đã tương đối quen thuộc nhau nhưng Linh Dược viên có quan hệ đến lợi ích gia tộc và tài sản của tông môn, Nghiêm Hồng Ngọc không dám phớt lờ chút nào, xa xa đã để cho ba người đưa ra minh chứng thân phận.

Dựa theo quy củ làm việc, ba người Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không ý kiến gì, dựa theo lời nói mà lấy lệnh bài thân phận của mình ra, dùng pháp lực chậm rãi đưa về phía Nghiêm Hồng Ngọc.

“Đắc tội rồi, Lưu sư đệ, Tào sư muội, Đinh sư muội, mau mau mời vào.”

Ba người Lưu Ngọc chắp tay, thi nhau nói không sao, sau đó cùng nhau vào trận pháp.

Vừa đi Nghiêm Hồng Ngọc vừa nói những chuyện xảy ra trong năm nay ở vườn linh dược để ba người hiểu rõ tình huống hơn.

“Sau khi mấy sư đệ sư muội trở về Vọng Nguyệt Thành Linh dược viên lại bị tu sĩ quân địch tập kích hai lần.”

“Một lần đến từ trận doanh Tuyết Phi Lâu, vừa thăm dò một chút đã rút lui.”

“Một lần cuối cùng là Hợp Hoan Môn và Thanh Hư Phái liên doanh xuất động mười lăm tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đó còn có ba tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.”

“Trải qua một ngày một đêm công thủ đại chiến, bằng vào lực lượng của trận pháp mới miễn cưỡng gắng trụ đến cuối cùng, lúc đó tu sĩ quân địch mới rút lui.”

Nói đến đây, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ Nghiêm Hồng Ngọc chủ sự Linh dược viên cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên là lo lắng cho sau này.

“Vị trí của Linh dược viên đã bị hai đại trận doanh khác biết được, nơi này lại cách chiến trường chính gần như thế, tiếp tục gắng chống đỡ thì tình cảnh phe ta thật là đáng lo!”

Sắc mặt của Tào Mộng Vũ ngưng trọng nói ra tiếng lòng của mấy người.

“Nếu như trận doanh của quân địch muốn tiến công nơi đây, chúng ta chỉ sợ là... rất khó giữ vững.”

Đinh Huệ nói xen vào, nàng hơi cúi đầu, vẻ mặt nặng về.

Lưu Ngọc yên lặng không nói cũng không phát biểu, nghe chúng nữ ngươi một câu ta một câu tự hỏi tình trạng của bản thân.

“Lưu sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nghiêm Hồng Ngọc đột nhiên quay đầu hỏi, muốn xem sự lý giải của sư đệ này.

“Hồng Ngọc sư tỷ, theo góc nhìn của tại hạ, Linh dược viên này ở đây chắc chắn không thể thủ vững, nếu không nhất định sẽ tan thành mây khói, vẫn nên tính toán từ sớm cho thỏa đáng.”

Lưu Ngọc trầm ngâm một lúc rồi nói ra từng chữ.

Hắn cũng không hề nói thẳng là rút lui từ bỏ Linh dược viên, nhưng nói gần nói xa cũng chính là ý tứ này.

Nghiêm Hồng Ngọc nghe vậy thì mặt không biểu tình lại nói tiếp vài chuyện khác, nhưng trong lòng lại cực kỳ thất vọng, đây không phải là đáp án mà nàng muốn nghe.

Lập trường của mỗi người khác biệt, cuối cùng thì đưa ra kết luận cũng khác biệt, cái này không quan trọng đúng sai.

Mỗi người từ sau một giây ra đời đã không thể tránh khỏi nhân quả dây dưa, cũng liền có lập trường.

Mấy người vừa nói chuyện bước đi cũng không nhanh, nhưng bên trong trận pháp cũng không phải là quá rộng, chỉ trong chốc lát đã đến được trung tâm của tiết điểm, sớm đã có mấy người đợi ở đó.

Đây chính là mấy người chờ Lưu Ngọc thay phiên, ba người Lưu Ngọc đã bay đến vậy thì bọn họ có thể trở về Vọng Nguyệt Thành dưỡng sức.

Lúc này gặp Nghiêm Hồng Ngọc mấy người không kịp chờ đợi mà đã vội khống chế lệnh bài trận pháp giao cho nàng, sau đó nói một vài lời xã giao rồi thỉnh nàng mở trận pháp ra.

Nghiêm Hồng Ngọc mở trận pháp ra, mặc cho mấy người rời đi, nhìn bóng lưng của bọn họ sắc mặt có chút âm trầm.

Ba người Lưu Ngọc thấy sắc mặt của nàng khó coi như vậy đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời, ngay cả Tào Mộng Vũ và Đinh Huệ cũng trầm mặc lại.

Cảnh tượng im ắng một lúc, Nghiêm Hồng Ngọc gọi lệnh bài khống chế trận pháp đến đưa cho ba người.

Còn chưa đến phiên trực của bọn hắn cho nên ai nấy tự nghỉ ngơi.