Có tu sĩ kiềm chế thực lực lớn mạnh, cho rằng cơ duyên đã đến mà ngang nhiên tham gia vào trận chiến này với ý đồ thu thập đủ tài nguyên tu tiên, nhưng trong lúc vô tình lại mất mạng.
Có tu sĩ thì vô cùng sợ hãi, ngày nào cũng hoảng sợ không thôi, nhưng đứng trước luật lệ của tông môn bọn họ không thể không bước lên chiến trường, cuối cùng lại mất mạng.
Có tu sĩ tâm trạng như đang ngàn cân treo sợi tóc, hành động dũng mãnh tiến lên chiến đấu, đến cuối cùng, bọn họ cũng mở ra một con đường tu tiên rộng lớn, thanh danh vang khắp Sở quốc.
Như "Tiểu Viêm Ma" Luyện Khí kỳ Chu Diễm, "Cuồng Phong kiếm" Cổ Kiến Nhất, biết lúc nào nên dừng lại sau khi công thành danh toại, lúc này đã trở lại tông môn chuẩn bị Trúc Cơ.
Cũng có tu sĩ Trúc Cơ nhiệt huyết bừng bừng, mơ mộng leo lên ngai vài "Tam Anh Tứ Kiệt" của Nguyên Dương Tông, hy vọng sẽ nhận được sự bồi dưỡng to lớn của tông môn, giết chóc mở ra con đường máu, liều mạng mở ra con đường Kim Đan!
Một tướng thành công vạn thây khô, dù có thế nào đi nữa thì suy cho cùng, người chiến thắng cuối cùng cũng chỉ là số ít. Phần lớn các tu sĩ đều sẽ trở thành đệm lót, giống như xương cốt và máu tươi đầm đìa dưới ngôi vua, cũng giống như lá xanh bình thường làm nổi bật cho hoa tươi, không có gì là lạ.
Nghiêm Hồng Ngọc là chủ sự của Linh Dược viên, lại là tu sĩ có tu vi cao nhất ở đây, nàng ta không đồng ý cho bọn họ đuổi theo tấn công, dù cho trong lòng những người khác có không cam lòng, thì cũng chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ trong lòng mà thôi.
Tiếp sau đó, bảy người lại thảo luận về vấn đề giải quyết hậu quả và bố trí phòng vệ cho Linh Dược viên, đề cao cảnh giới thêm một lần nữa.
Tính toán thời gian thì có lẽ truyền âm phù gửi đến Vọng Nguyệt Thành đã đến nơi, với ảnh hưởng của Nghiêm gia ở Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành, cho dù chiến cuộc bây giờ có căng thẳng, thì cũng sẽ phái người đến trợ giúp hoặc là xem xét tình hình.
Khoảng chừng chưa đến mấy giờ đồng hồ, mấy người đã đứng tại chỗ bắt đầu chờ đợi, câu có câu không tán gẫu với nhau, nhưng cũng không hẳn là rất vui vẻ.
Lưu Ngọc khá im lặng, ánh mắt hắn đã khôi phục lại bình thường, hắn tuân theo nguyên tắc khiêm tốn, bình thường người khác nhắc tới mình thì hắn mới mở miệng nói chuyện.
Nhưng mặc dù hắn không nói lời nào, thì cũng không có ai dám coi nhẹ hắn, vì dù sao hắn cũng chính là duy nhất ở đây chém giết tu sĩ Trúc Cơ của kẻ địch, hơn nữa còn lấy được chiến lợi phẩm.
Mặc dù tu sĩ Luyện Khí kỳ của kẻ địch cũng có thương vong, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên bọn họ không có cơ hội đi lấy chiến lợi phẩm.
"Lưu sư đệ chính là chân nhân không lộ tướng đấy nhỉ, mới vừa nãy còn dùng sức mạnh thần kỳ thành thạo chém giết kẻ địch, thật sự là khiến cho tiểu muội ấn tượng sâu sắc!"
"Chắc là thu hoạch không ít đâu đúng chứ?"
Tào Mộng Vũ nói chuyện, trên mặt mang theo ý cười tinh nghịch.
Môi nàng ta đỏ hồng, mắt ngọc mày ngài, mái tóc xõa tung, rất có vài phần khí chất phóng túng. Lúc này nàng ta đang nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc.
"Lưu mỗ chỉ là may mắn mà thôi, chẳng qua là do kẻ địch sơ suất, cho nên ta mới dễ dàng đạt được thuận lợi."
"Nếu như rời khỏi trận pháp chiến đấu một cách quang minh chính đại, Lưu mỗ cố gắng không để thất bại đã là chuyện tốt rồi."
"Về phần thu hoạch thì cũng như vậy, vì thời gian cấp bách cho nên vẫn chưa kịp kiểm tra."
Lưu Ngọc vô cùng bình tĩnh, không hề gợn sóng, trên mặt mang theo ý cười, vô cùng lý trí đối phó với mấy vị đồng môn.
Hắn kết luận nguyên nhân bản thân tiêu diệt được kẻ địch đổ cho việc tu sĩ bên địch sơ suất, còn về phần thu hoạch của mình, thì chỉ miễn cưỡng nói qua loa vài câu cho xong.
Tử bào tu sĩ là do đích thân hắn giết chết, không có người khác tham gia vào, cho nên hắn hưởng hết tất cả thu hoạch này một mình. Mà Lưu Ngọc cũng không có ý định chia sẻ cho những người khác, cũng sẽ không mở ra kiểm tra ở trước mặt mọi người.
Hắn, đã không còn là tên tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ bé chỉ cần xảy ra biến động nhỏ là đã run rẩy sợ hãi của trước kia!
"Ha ha ha!"
Tào Mộng Vũ phát ra tiếng cười như chuông bạc, đôi mắt sáng ngời nhìn Lưu Ngọc thật sâu, mang theo ý nghĩa sâu xa.
Thế nhưng nàng ta cũng không có hỏi tiếp, bằng không sẽ đắc tội với người khác. Thu hoạch của tu tiên giả là chuyện vô cùng riêng tư, trừ khi có quan hệ vô cùng tốt với nhau, nếu không thì sẽ không có tu sĩ thích người khác hỏi đến thu hoạch của mình.
Có điều nàng ta không hỏi, nhưng cũng sẽ có người tò mò.
"Hai món pháp khí của tu sĩ tử bào kia có giá trị không chỉ hai ngàn Linh Thạch. Nếu cộng thêm thu hoạch trong túi trữ vật, e là đã có tới khoảng ba năm ngàn Linh Thạch, huống chi giết chết tu sĩ Trúc Cơ của kẻ địch sẽ còn có nhận thêm một khoản công huân đáng kể."