Chương 276: Đánh lùi kẻ địch(2)

Hai người có được sự ăn ý bất ngờ, mà tu sĩ khác rất khó có thể nhìn ra được sự mờ ám.

Thu hồi linh khí đã huyễn hóa thành đại điểu màu đen vào trong tay, biểu cảm trên mặt Lư Phúc Bân khó lường, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngọc bên trong trận pháp mang theo tia ác ý nồng đậm.

Đánh lén Linh Dược viên đã không thành, lại còn tổn thất một đồng môn Trúc Cơ, điều này làm cho lão vô cùng tức giận, vẫn chưa biết khi trở lại nơi đóng quân phải giải thích với gia tộc của tu sĩ tử bào như thế nào.

"Tên ngu xuẩn này!"

Trong lòng thầm mắng vài câu, nghĩ đến đây Lư Phúc Bân nhịn không được mà có chút đau đầu, đồng thời cũng ghi hận Lưu Ngọc.

Linh giác của tu sĩ vô cùng nhạy cảm, trời sinh linh giác của Lưu Ngọc còn nhạy cảm hơn so với các tu sĩ khác, mà hắn lại còn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho nên ở trong đấu pháp, hắn có thể cảm nhận được một luồng ác ý nồng đậm.

Lưu Ngọc không quay đầu, thần thức quét nhìn tổng thể xung quanh, vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập ác ý, u ám tàn nhẫn.

Tâm thần khống chế Tử Mẫu Truy Hồn đao giao chiến với tu sĩ kẻ địch Trúc Cơ trung kỳ, Lưu Ngọc không hề sợ hãi chút nào mà nghênh đón ánh mắt của Lư Phúc Bân.

Đồng tử của hắn đen kịt thâm sâu, ánh mắt bình tĩnh không mang theo một chút tình cảm nào, hắc bào tóc đen mắt đen, lạnh lùng nhìn Lư Phúc Bân một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, khí thế không thua bất cứ ai.

"Ma tính."

Trong giây phút đối mặt, trong lòng Lư Phúc Bân không biết vì sao lại run lên, lão cảm nhận được, trên người tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi này có rất nhiều ma tính mà chỉ trên người lão ma với hung danh lan xa mới có được, chỉ coi bản thân mình là trung tâm, không tuân thủ quy tắc, vô pháp vô thiên, loại ma tính này khiến cho lão ấn tượng vô cùng sâu.

Mặc dù người trước mắt này còn khá trẻ, nhưng đã có một luồng ma tính đang nảy mầm bén rễ ở bên trong, một ngày nào đó sẽ bày ra trước mặt tất cả mọi người.

"Rút lui!"

Lão nhìn người trẻ tuổi đã giết tu sĩ tử bào kia thật sâu vài lần, ghi nhớ dáng vẻ của hắn vào đầu. Sau đó Lư Phúc Bân quay đầu lạnh lùng nói ra hai chữ, thi triển âm đạo pháp thuật nào đó, lời nói quanh quẩn bên tai tu sĩ Hợp Hoan Môn.

"Vâng!"

Hơn hai mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ đồng loạt nhận lệnh, bọn họ thu hồi pháp khí của bản thân sau đó chậm rãi lui về phía sau. Bọn họ không hoàn toàn từ bỏ tấn công mà vẫn phóng thích từng đòn pháp thuật tấn công về phía trận pháp, gắt gao nhìn chằm chằm đám người Nguyên Dương Tông ở bên trong trận pháp, để đề phòng đối phương đuổi theo tấn công.

Vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không lo lắng nhiều như vậy, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, lúc này nghe được hiệu lệnh thì lập tức thu hồi pháp khí và linh khí của mình, tập trung lại bên người Lư Phúc Bân.

"Hừ!"

Lư Phúc Bân khẽ gật đầu với vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ánh mắt trao đổi một hồi, sau đó lão vẫy tay với con hổ to lớn màu đen đã biến hình thành linh khí, biến đổi thành trường côn màu đen một lần nữa, rồi nhẹ nhàng di chuyển trở lại bên người lão.

Nhìn nhóm tu sĩ của Nguyên Dương Tông trong Hắc Thủy Cực Phong trận một cái thật sâu, Lư Phúc Bân dẫn đầu khống chế linh khí bay về phía bắc.

Tám tên tu sĩ Trúc Cơ còn lại cũng theo sát phía sau, cuối cùng là khoảng hai mươi ba mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ điều khiển độn quang thưa thớt đi theo phía sau.

"Nghiêm sư tỷ, chúng ta có cần..."

Có người thăm dò, bao gồm cả một tổ ba tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ chạy tới sau cùng, sáu tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Hồng Ngọc, chờ đợi nàng ta đưa ra quyết định.

Về phần tu sĩ Luyện Khí kỳ, bọn họ vẫn đang ở rìa trận pháp đối phó với pháp thuật tấn công cuối cùng của tu sĩ Hợp Hoan Môn, bởi vì bọn họ không có tư cách tham gia nghị sự.

Không khí lúc này có chút nặng nề, Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào bị tấn công bất ngờ, mặc dù cuối cùng cũng bình yên vô sự, nhưng tâm trạng của mọi người đều không tốt lắm, sắc mặt đều có chút âm trầm.

"Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo! Ai biết được tu sĩ Hợp Hoan Môn có mai phục hay không?"

"Nói không chừng chúng ta đuổi theo, vừa lúc trúng quỷ kế của bọn họ."

"Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, đây mới là điều quan trọng nhất."

Khuôn mặt nghiêm túc của Nghiêm Hồng Ngọc có thêm đôi chút nặng nề, nàng ta nhìn mọi người xung quanh một lượt, giơ cánh tay lên chậm rãi nói, xua tan suy nghĩ muốn đuổi theo của những người bọn họ.

Vào thời khắc đáng giá vô cùng này, tam đại trận doanh công phạt lẫn nhau, chỉ cần có thể đánh chết tu sĩ trận doanh bên phe địch là đã có được một khoản điểm công huân đáng kể, cộng thêm tài sản của tu sĩ bị giết là đủ để cho một vài tu sĩ giàu lên trong nháy mắt, không cần quá phấn đấu trong nhiều năm.

Điểm công huân có thể đổi được rất nhiều tài nguyên tu tiên quý hiếm, ngay cả Trúc Cơ đan cũng có thể đổi được, còn có một vài loại báu vật hỗ trợ kết đan, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của phần lớn tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí, có thể nói là kê thuốc đúng bệnh, đã tác động rất lớn đến chí tiến thủ của các tu sĩ.