Là một đệ tử của Nguyên Dương Tông, hắn đương nhiên phải lấy mình làm gương tốt, bảo vệ lợi ích của tông môn.
Sau khi rời khỏi Vọng Nguyệt Thành, Lưu Ngọc vỗ vào túi trữ vật và lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, nó hóa thành một luồng sáng đen bay lên trời.
Bề ngoài, hắn chỉ có ý định lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, việc giữ lại thực lực cũng là phù hợp với thân phận Trúc Cơ mới thăng cấp của hắn, cho nên hắn sẽ không lấy thuyền Độn Phong và Ly Huyền kiếm ra trước mặt người khác.
Sau khi mười đệ tử bay lên, đồng loạt bay về phía Bắc của Vọng Nguyệt Thành.
Có vài người đã ngây người ở Vọng Nguyệt Thành rất nhiều năm, mười tên đệ tử phi hành ở phía trước kia, mỹ danh là dẫn đường.
Lưu Ngọc bay ở phía sau cùng của đội ngũ, vì nếu như có địch mai phục và tập kích bất ngờ thì trong hầu hết các trường hợp mục tiêu đầu tiên đều là người ở phía trước, bản thân hắn sẽ không bị tấn công ngay lập tức.
Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào cách Vọng Nguyệt Thành khoảng năm trăm dặm, vì để chiếu cố tốc độ của các đệ tử Luyện Khí kỳ, Lưu Ngọc đã bảo trì tốc độ ở cùng mức với bọn họ.
Mãi đến sáu giờ sau bọn họ mới đến được Linh Dược viên, dây là bởi vì tu sĩ Luyện Khí kỳ không đủ pháp lực, không thể chống đỡ được thời gian phi hành dài, trên đường cần phải dừng lại để khôi phục pháp lực.
Địa thế của Sở quốc phần lớn là núi non, sông ngòi và rừng rậm, đặc biệt là Thanh châu và Kính châu là có nhiều nhất.
Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào bất ngờ nằm trong đầm lầy, nằm giữa núi sông ít người qua lại, đây là một mảnh đầm lầy trải rộng gần ngàn trượng, bùn đen tỏa ra mùi hương nồng nặc khác thường.
Nguyên Dương Tông dùng phép thuật làm cho những vũng bùn xung quanh kết thành bức tường, cưỡng chế tạo thành một dược viên trên địa mạch, bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy dấu vết của dược viên, Lưu Ngọc biết rằng đây nhất định là do nguyên lý của pháp trận.
Linh Dược viên có phẩm chất tốt như vậy pháp trận nhất định rất cao minh không gì có thể sánh được, càng không phải là trận pháp mà Mậu Thổ Thanh Thạch trận có thể sánh bằng.
"Lưu sư thúc, chính là nơi này."
Một đệ tử Luyện Khí kỳ cung kính bẩm báo.
Lưu Ngọc mặc một thanh y tối màu, nghe vậy mặt không chút biến sắc gật đầu.
Đồng tử đen nhánh của hắn liếc nhìn đầm lầy đen một lúc nhưng cũng không nhìn ra manh mối gì.
Sau đó sâu trong đôi mắt vô thanh vô tức sáng lên tia sáng nhẹ, hắn tiếp tục thi triển "Thiên Nhãn thuật", lần thứ hai nhìn về phía đầm lầy.
Cuối cùng lần này hắn đã phát hiện ra manh mối, ngay giữa đầm lầy rộng lớn nơi "mờ đục" kia, hơn nữa trong tầm nhìn của Thiên Nhãn thuật có thể nhận thấy dấu vết của Linh khí đang tản ra xung quanh.
"Chính là nơi này!"
Hai tay Lưu Ngọc bấm niệm pháp thuật, một luồng ánh sáng màu xanh đậm chiếu thẳng xuống đất.
Ánh sáng màu xanh từ chỗ mọi người đứng hướng thẳng vị trí Linh Dược viên lan tràn ra, trên đường đi xuất hiện một lớp tinh thể băng trên bề mặt bùn mềm, có thể chịu được trọng lượng của người có năng lực trên đó.
Đây chính là nhất giai hạ phẩm pháp thuật "Ngưng Băng thuật", uy năng không cao nhưng vẫn khá thực dụng tại một số nơi, tuy rằng không có Linh căn tương ứng, nhưng cảnh giới tu vi Trúc Cơ kỳ học vẫn rất đơn giản.
Ra hiệu cho mười đệ tử Luyện Khí kỳ đi trước, toàn thân Lưu Ngọc hiện ra một vòng bảo hộ màu xanh đỏ, cản ở phía sau.
Không lâu sau đã đến vị trí nghi ngờ tại Linh Dược viên, Lưu Ngọc dựa theo phương pháp mà Nghiêm trưởng lão đã chỉ bảo, sử dụng hơn mười pháp khí cụ thể đánh vào trong không khí hư vô, hiện ra một cửa động có thể thông hành.
Đây chỉ là lỗ hổng Huyễn Trận lớp đầu tiên bị mở ra, không phải là một kẻ hở của trận pháp phòng hộ tại Linh Dược viên, cũng không thể dựa vào đó mà đi vào dược viên được.
Vì để tránh bị coi là kẻ xâm nhập nên hắn cũng không thể để mọi người vào trước được, từ túi trữ vật lấy ra một Truyền Âm phù sau đó thì thầm vài câu, động phủ đã được mở ra.
Con đường được hình thành từ Ngưng Băng thuật sẽ không biến mất trong một khoảng thời gian, chính vì vậy nên nhóm người Lưu Ngọc kiên nhẫn chờ đợi tại chỗ.
Qua khoảng nửa khắc sau, Huyễn Trận bên ngoài biến động một hồi, một nữ đạo sĩ trung niên từ trong đó đi ra, phía sau là hai đệ tử nội môn Luyện Khí hậu kỳ.
"Nghiêm Hồng Ngọc?"
Đồng tử Lưu Ngọc thu nhỏ lại, có chút kinh ngạc.
Hơn mười năm trôi qua nhưng tướng mạo của Nghiêm Hồng Ngọc cũng không có nhiều thay đổi, vẫn trưởng thành và đẫy đà như xưa, tu vi cũng tăng thêm một chút đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, Linh áp bao quanh càng thêm cường đại.
"Bái kiến Hồng Ngọc sư tỷ!"
Lưu Ngọc nở nụ cười chắp tay cúi đầu chào hỏi trước.
Bất luận như nào, dù sao nữ nhân này cũng từng giúp hắn, mặc dù đó là vì tình nghĩa và lợi ích.