Đối mặt với lòng tốt, không hiểu sao Lưu Ngọc cảm thấy hơi nặng nề.
Hắn có linh cảm rằng khả năng mối quan hệ nhân quả của hắn và Nghiêm Quần Nhi còn lâu mới có thể kết thúc.
“Vâng.”
Tám vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến trợ giúp cùng lên tiếng đáp ứng, cho dù có vài tu sĩ bất mãn với sự an bài này, chẳng hạn như Thôi Lượng, nhưng mà bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ dám làm trái ý của Kim Đan trưởng lão.
Nghe thấy không ai có ý kiến gì về sự sắp xếp của mình, Nghiêm trưởng lão và Phương trưởng lão cũng bình tĩnh lại, không hề nghiêm túc như lúc nãy nữa.
Nghiêm trưởng lão khẽ gật đầu, nói với Ngô Ngọc Hạm:
“Nếu như không ai có ý kiến, vậy thì binh quý thần tốc, Ngô sư điệt dẫn năm người xuống phía dưới, tập hợp với những người khác rồi lập tức xuất phát.”
Ngô Ngọc Hạm nhỏ giọng lĩnh lệnh, quay người rời khỏi đây với năm người Hứa sư huynh, Thôi Lượng.
Chỉ còn lại Lưu Ngọc, Nghiêm Quần Nhi và Trang Thế Long đối mặt với hai vị Kim Đan trưởng lão.
Sau khi vài người rời đi, Nghiêm trưởng lão lại nói thêm một số tin tức về Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào, sau đó cánh tay khẽ động, một quyển trục màu đen được mở ra xuất hiện trên bàn.
“Xoát xoát.”
Ngón giữa và ngón trỏ của lão khép lại, đầu ngón tay toát ra một chùm ánh sáng màu vàng óng, khắc họa cái gì đó trên quyển trục cách đó ba tấc, vẻn vẹn trong một hai hơi thở đã hoàn thành thu tay lại.
Nghiêm trưởng lão ra hiệu cho Lưu Ngọc đến nhận lấy, đồng thời nói:
“Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào nằm ở ngã ba tiếp giáp Thanh Kính Nhị châu, nó được mở trên đỉnh Linh mạch nhị giai cực phẩm. Mặc dù cách mỏ Linh Thạch mới phát hiện tám trăm dặm, nhưng mà khoảng cách đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ chỉ có hai ba canh giờ, khả năng bị tập kính không nhỏ.”
“Số lượng tu sĩ đóng quân hiện tại đã tăng lên sáu người, ngươi cầm quyển trục này đến gặp người phụ trách Linh dược để chứng minh thân phận của mình, để tránh bị đả thương.”
“Lưu sư điệt ngươi chuẩn bị một chút, chậm nhất là ngày mai sẽ phải xuất phát, không được chậm trễ!”
“Nhiệm vụ này kéo dài năm năm, sau năm năm sẽ có người đến tiếp quản, đến lúc đó ngươi có thể trở về Vọng Nguyệt Thành nghỉ ngơi năm năm, sau đó lại thay phiên.”
Loại lệ thuộc trực tiếp vào tông môn, giá trị tài nguyên lại cao, dưới tình huống bình thường sẽ không an bài tu sĩ trực thuộc trông coi.
Phòng ngừa có người ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng hoặc là liên hợp kẻ địch bên ngoài làm phản tông môn, đặc biệt là trong cái thời kỳ nhạy cảm này.
Lưu Ngọc không nhanh không chậm đi đến trước bàn, hắn không dùng pháp lực, hơi cúi xuống cầm quyển trục bằng cả hai tay, sau đó lùi lại vài bước chắp tay ôm quyền nói:
“Vâng, đệ tử tuân lệnh trưởng lão!”
Hắn không có hành động trong lúc đó duy trì sự kính sợ đối với tu sĩ Kim Đan, nhưng hắn cũng không sợ hãi và luống cuống
Đồng thời trong lòng Lưu Ngọc thầm thân, mặc dù tu vi đã đến Trúc Cơ kỳ thì có thể làm mưa làm gió trước mặt tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng đối mặt với Kim Đan chân nhân, hắn vẫn phải thành thật chấp nhận sự an bài.
Cảnh giới chênh lệch như hồng câu, phân chia ra chuỗi thức ăn với thứ bậc nghiêm ngặt, kẻ mạnh giành lấy tất cả, kẻ yếu rất khó có đường phản kháng.
Sau khi giao phó xong chuyện của Linh Dược viên, nơi này đã không còn chuyện của Lưu Ngọc nữa, Nghiêm trưởng lão vẫy tay ra hiệu cho hắn lui xuống.
“Đệ tử xin cáo lui!”
Lưu Ngọc cầm quyển trục chắp tay lần nữa, sau đó xoay người chậm rãi rời khỏi đình đài, cho đến khi được một khoảng thì hắn mới mở quyển trục ra kiểm tra.
Trên cuộn giấy nói về việc nhận mệnh của hắn, ở góc dưới bên phải là ấn ký pháp lực cá nhân của Nghiêm trưởng lão, có khí tức của tu sĩ Kim Đan kỳ .
Khí tức pháp lực của mỗi tu sĩ đều là độc nhất vô nhị, dùng thủ đoạn cực kỳ khó thay đổi, ít nhất cho đến bây giờ Lưu Ngọc cũng chưa từng nghe nói qua, với thân phận là một trong ba Kim Đan trưởng lão Vọng Nguyệt Thành của Nghiêm trưởng lão, phần nhiệm vụ trong quyển trục này quả nhiên có đủ quyền uy.
Lưu Ngọc đi qua hành lang gấp khúc, thủy tạ, đi đến đại điện của phủ Thành Chủ, hắn trao đổi với quản sự Trúc cơ trung kỳ một lát, sau đó dẫn theo mười đệ tử Luyện Khí kỳ tiếp viện Linh Dược viên Bính Tự Lục Hào đi ra ngoài.
Ngoài trừ phủ Thành Chủ thì không thấy bóng dáng của Hứa sư huynh và Thôi Lượng, xem ra là họ đã lên đường.
Chiến tranh mỏ quặng Linh Thạch nổ ra, mặc dù Vọng Nguyệt Thành không tính là quá gần, nhưng dọc đường đi đều là cảnh các tu sĩ vội vã chạy, trên mặt bọ họ lộ rõ vẻ khẩn trương.
Sở dĩ như vậy, nguyên nhân vẫn là do trong lòng bọn họ bất an, thiếu tự tin vào thực lực của bản thân, bất lực trước vận mệnh mà bản thân không còn cách nào nắm trong tay.
Nhìn cảnh này, trong lòng Lưu Ngọc đột nhiên hiểu ra.
Chẳng biết tại vì sao, hắn không hề có suy nghĩ muốn ở lại nói chuyện với Nghiêm Quần Nhi, hắn trực tiếp lớn tiếng nói với đệ tử phía sau:
“Lên đường!”
Ra lệnh một tiếng, hắn dẫn theo mười tên đệ tử Luyện Khí kỳ đi ra khỏi thành.
Bởi vì luật của Vọng Nguyệt Thành là không được phép phi hành trong thành, chỉ có thể bộ hành, ngoại trừ những tu sĩ Kim Đan kỳ.