Lưu Ngọc hơi bất ngờ khi thấy Nghiêm Quần Nhi ở đây nhưng hắn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao khi đó hắn ra tay giúp đỡ cũng là vì suy nghĩ tới lợi ích phía trước mà thôi.
Sắc mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng nhìn lướt qua đánh giá vài người, sau đó đối mặt với Trang Tử Lăng rồi chắp tay hành lễ, hào phóng nói.
"Không sao, Lưu sư đệ đến không tính là muộn, xin hãy chờ một lát, còn mấy vị sư đệ vẫn chưa tới."
Trang Tử Lăng nở một nụ cười, ngữ khí ôn hoà hiếm thấy.
Lưu Ngọc gật gật đầu, đứng ở một bên sau đó giữ im lặng.
Xem ra nhóm người này đều là những người cần ra tiền tuyến nên tâm trạng của họ lúc này có vẻ không được tốt cho lắm, phần lớn họ đều không có hứng thú nói chuyện, đại điện nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ một lúc sau có tu sĩ Trúc Cơ đi đến.
Qua khoảng nửa canh giờ, khi tu sĩ Trúc Cơ kỳ cuối cùng xuất hiện, Trang Tử Lăng chưởng môn ho khan một tiếng, mở miệng nói:
"Nếu mọi người đã tập trung đông đủ rồi, vậy thì ta sẽ nói thẳng."
"Không sai, bởi vì tiền tuyến đột ngột có biến cố nên một số vị đồng môn đã ngã xuống ngoài ý muốn, dẫn đến lực lượng tiền tuyến đã bị bỏ trống!"
"Vì vậy sau khi tham khảo ý kiến của các vị Kim Đan trưởng lão, quyết định phái các vị sư đệ và sư muội tới chi viện, mỏ quặng Linh Thạch có liên quan tới lợi ích của toàn bộ tông môn, các vị nhất định phải cố gắng hết sức!"
Sau khi nghe những lời Trang Tử Lăng vừa nói, tám vị tu sĩ Trúc Cơ phản ứng không giống nhau, có người sắc mặt khó coi trông vô cùng u ám, có người bĩnh tĩnh sắc mặt không chút thay đổi, có người dường như không để ý tới, có vẻ sớm đã có sự chuẩn bị.
Đều là cảnh giới Trúc Cơ, cho dù tu vi của Trang Tử Lăng có cao hơn một chút, thêm nữa lại có địa vị là chưởng môn nhưng lão cũng không có quyền lực chỉ thị bọn họ, trong lời nói có nhắc đến Kim Đan trưởng lão chính là để áp đảo mọi người!
Nội tâm Lưu Ngọc như một tấm gương sáng, nếu như đã gọi bọn họ đến nơi này thì chắc hẳn cuộc chiến các phe phái bên trên sớm đã hạ màn, không có chỗ cho việc thương lượng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
"Chưởng môn sư huynh, tại hạ đang trong giai đoạn then chốt của việc tu luyện một loại pháp lực, có thể linh hoạt một chút mà sắp xếp cho ta đi lần sau được không?"
Có người đảo mắt, còn định từ chối.
"Chưởng môn sư huynh, Thôi mỗ gần đây cảm thấy bình cảnh mơ hồ có chút buông lỏng, trong vòng vài năm tới có thể đột phá cảnh giới, tại hạ tuyệt đối không phải là tham sợ chết, mà là tu vi cao mới có thể dốc sức vì tông môn tốt hơn!"
Một nam nhân trung niên có ria mép mặc áo choàng màu lam trịnh trọng nói.
Lưu Ngọc quen biết nam nhân trung niên có ria mép kia, sau ba năm được Cảnh Nguyên Chương giới thiệu, hắn quen biết cũng không ít tu sĩ Trúc Cơ cùng thuộc Biệt viện phái và cùng thảo luận kinh nghiệm tu luyện, người này tên Thôi Lượng, tu vi cảnh giới bậc Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Điều đáng nói ở đây chính là Cảnh Nguyên Chương đã toạ hoá một năm trước rồi.
Trong lòng hắn lắc đầu không nghĩ lão nói như vậy sẽ có hữu dụng, nếu Trang Tử Lăng đã triệu bọn họ đến nơi này rồi, chuyện trước mắt muốn từ chối chẳng lẽ lại có thể đơn giản như vậy được sao?
Quả nhiên lời nói kế tiếp đã chứng thực suy đoán của hắn.
"Những lời Trang mỗ vừa nói, tất cả đều là quyết định của các vị trưởng lão tông môn, nếu như các vị sư đệ sư muội có ý kiến gì, có thể tự đi tìm trưởng lão để nói chuyện."
"Trang mỗ chỉ thông báo quyết định của trưởng lão mà thôi."
Trang Tử Lăng chắp tay hướng về phía Thông Thiên phong và trầm giọng nói, giọng điệu lộ ra hàm ý không thể phản bác.
Thôi Lượng á khẩu không nói nên lời, đương nhiên lão không dám đi tìm Kim Đan trưởng lão, sau đó cùng người lúc trước từ chối liếc nhau, cả hai đều im lặng lại.
"Các vị sư đệ sư muội còn điều gì muốn hỏi nữa không?"
Thấy hai người im lặng không lên tiếng, Trang Tử Lăng cũng không làm căng, nhìn lướt qua mọi người rồi tiếp tục nói.
Sau một lúc, thấy không có người trả lời, lão lại nói:
"Nếu như không ai có ý kiến, vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi."
"Ba ngày sau tập hợp ở Tống Vụ Điện Thanh Tuyền phong, mang theo hai trăm đệ tử đi đến tiền tuyến."
Nói xong Trang Tử Lăng lấy ra một chiếc tiểu phi chu màu đỏ và một túi trữ vật hạ phẩm, sau đó đưa một tu sĩ mặc áo cẩm y màu vàng bên trái rồi nói:
"Mã sư đệ, Quy Nguyên chu này đưa ngươi bảo quản, sử dụng để lên đường."
"Chư vị sư đệ có thể trở về chuẩn bị một chút."
Nói xong lập tức quay người đi về phía nội điện, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Chiếc tiểu phi chu màu đỏ này tên Quy Nguyên chu, là pháp khí cỡ lớn do tông môn đặc chế, có khả năng thu nhỏ hoá lớn mấy chục thượng, một lần sử dụng có thể ngồi được cả trăm người, hơn nữa chỉ cần đưa Linh Thạch vào rãnh là có thể hoạt động được, không cần tu sĩ truyền pháp lực vào.