Đợi ngọn đèn kích ra bị luyện hóa hoàn toàn, một chút linh quang cuối cùng của ngọn đèn bằng đồng thau cũng hoàn toàn biến mất, lập tức rơi xuống đất, cho dù có thúc dục như thế nào cũng không có phản ứng.
Lưu Ngọc đã sớm có dự đoán về việc này, nhưng hắn cũng không hối hận, chỉ là ngoại vật thì sao có thể tu luyện với hắn, cũng chỉ có thể sánh với bản lĩnh cao cường được sai khiến một cách dễ dàng.
Hắn thu ngọn đèn bằng đồng thau vào túi trữ vật, há miệng hít Thanh Dương Ma Hỏa vào trong miệng.
Một lần nữa trở lại phía trên hồ nước pháp lực đan điền.
Ánh mắt Lưu Ngọc lóe lên, cúi đầu suy nghĩ.
Nếu như phải thiêu đốt sinh cơ và linh hồn mới có thể tăng nhanh uy năng của Thanh Dương Ma Hỏa, vậy thì...
Lắc đầu, tạm thời kiềm chế suy nghĩ đen tối nào đó trong lòng, Lưu Ngọc lấy Tôn Thần diệu pháp từ trong túi trữ vật ra bắt đầu lĩnh hội.
Môn công pháp này chuyển tu thần thức vô cùng huyền ảo, hắn đã lĩnh hội ba năm nhưng cũng chỉ hiểu được hơn phân nửa, phân nữa còn lại ít nhất còn cần đến hai năm, thậm chí là lâu hơn nữa.
Đột nhiên túi trữ vật khẽ rung, Lưu Ngọc nhẹ nhàng sờ túi trữ vật trên tay, lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, chính là lệnh bài thân phận của Nguyên Dương Tông.
Lệnh bài này lúc này đang khẽ run rẩy, tản ra ánh sáng màu đen, hiển nhiên là tông môn đang truyền đạt tin tức gì đó.
Đệ tử ngoại môn và nội môn không giống nhau, ngọc bài mộc bài chỉ có thể chứng minh thông tin thân phận, lệnh bài của Trúc Cơ chấp sự trong phạm vi nhất định còn có công dụng tiếp nhận tin tức, tông môn có thể thông qua một món pháp bảo đặc thù, truyền thẳng tin tức, chỉ thị đến lệnh bài chấp sự.
"Mau tới tông môn đại điện nghị sự!"
Lưu Ngọc cầm lệnh bài, thần thức vừa động đã biết được tin tức bên trong, sắc mặt nhất thời trầm xuống, tâm trạng thất thường.
Trước mắt do mỏ quặng Linh Thạch dẫn tới việc tu tiên giới Sở quốc đại chiến vẫn chưa chấm dứt, trong môn cũng cử rất nhiều đệ tử đến tiền tuyến, theo tính toán tu sĩ Luyện Khí kỳ đã tử vong hơn một ngàn người, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng đã ngã xuống khoảng hai mươi người.
Khoảng thời gian trước cũng không biết nguyên nhân gì, mà chiến tranh đột nhiên kịch liệt hẳn lên, tu sĩ Trúc Cơ kỳ liên tiếp ngã xuống vài người.
Đối với tổng nhân số hai vạn đệ tử của Nguyên Dương Tông, một ngàn mấy trăm người chỉ là mưa bụi, chân chính đáng để ý chính là tu sĩ Trúc Cơ. Phải biết rằng bên ngoài toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông cũng chỉ có hơn bốn trăm mà thôi, thoáng cái đã ngã xuống một phần hai mươi quả thật làm cho rất nhiều tu sĩ sợ hãi không thôi.
Loại nhiệm vụ có nguy hiểm này đương nhiên không tới phiên người có quan hệ, có trưởng bối, tu sĩ bị cử đi bình thường đều là xui xẻo tìm không được cách, rất không may, Lưu Ngọc chính là loại này.
Thời gian hắn Trúc Cơ ngắn ngủi, cũng không quen biết với vị Kim Đan trưởng lão nào, cũng không có quan hệ với ai ở tầng cao, cho nên trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là không nghĩ tới nhiệm vụ lại đến nhanh như vậy, kỳ hạn ba năm vừa đến đã có nhiệm vụ.
Đặt lệnh bài trở lại túi trữ vật, trên mặt Lưu Ngọc khôi phục vẻ bình thường. Chuyện đã đến nước này cũng không còn cách gì khác, chỉ có thể đưa ra từng hành động đối với từng trường hợp.
Bây giờ hắn tấn công có linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm, thần thông Thanh Dương Ma Hỏa, thần thức pháp thuật Kinh Thần Thích, phòng ngự có cờ Kim Cương, phi độn có Thuẫn Phong Chu, còn có mười hai tấm "Kim Phong Tán Hình Phù" và bảy viên "Âm Lôi Tử" thu mua với giá cao.
Dưới tình huống xuất ra toàn bộ con át chủ bài, bình thường gặp phải tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể chiến thắng, chỉ cần không xui xẻo gặp phải tu sĩ Kim Đan kỳ lấy lớn hiếp nhỏ, khả năng bảo toàn tính mệnh vẫn là rất lớn.
Lưu Ngọc khống chế pháp khí rời khỏi Thải Liên sơn, biến mất ở chân trời.
Chưa đến nửa canh giờ đã chạy tới Thanh Vân phong, hạ xuống độn quang ở sườn núi, đi bộ đi tới tông môn đại điện.
Trên đường quay trở lại hắn không gặp bất kỳ trở ngại nào cũng như không gặp ai cản trở, hiển nhiên đã có ai đó dặn dò.
Khi Lưu Ngọc tiến vào đại điện đã có vài người chờ ở đây, đôi mắt hắn liếc qua lại chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
"Nghiêm Quần Nhi?"
Nàng ấy có đôi mắt sáng và mái tóc dài ngang vai, tóc mái trước trán chỉnh tề và mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt trông vẫn trang nhã như xưa, mặc dù không trang điểm nhưng trông nàng như một đoá hoa sen mới nở, so với nhiều năm trước rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Gặp lại người có ấn tượng sâu sắc mà bản thân mình thường xuyên nghĩ tới, đôi mắt của Nghiêm Quần Nhi hiện rõ sự ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng xem xét trường hợp hiện tại tạm thời không phù hợp để chào hỏi.
Một vài tu sĩ Trúc Cơ đang đứng ở hai bên, Trang Tử Lăng chưởng môn đứng ở ngay giữa, lúc này không một ái dám nói chuyện, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề.
"Tại hạ đến muộn, mong chưởng môn sư huynh không trách phạt!"