Thu nhập này, rất hiếm tu sĩ Trúc Cơ có thể đạt tới.
Đây cũng là ưu thế độc nhất vô nhị của Tiên Phủ, cao minh hơn hẳn so với Luyện Đan sư khác, nhưng chi phí Linh thảo cũng khá cao, thế nhưng so với thu nhập thì vẫn kém hơn nhiều.
Sau khi Lưu Ngọc ra giá thì khoảng bốn năm hơi thở thì không có tu sĩ nào báo giá lần nữa, Trì Vân Hưng lại bắt đầu nói một vài câu kích động cảm xúc, không có ai hành động theo cảm tính, như thế sẽ chỉ tiện nghi cho phòng đấu giá.
“Tốt, nếu như không có đạo hữu nào tiếp tục ra giá, thì bộ trận pháp này sẽ thuộc về vị đạo hữu ra giá hai ngàn sáu trăm Linh Thạch kia.”
Lại qua thêm bốn năm hơi thở, Trì Vân Hưng không quan tâm hỏi thăm thêm một câu thấy vẫn không có người nào báo giá vậy nên chỉ có thể tuyên bố Lưu Ngọc có được bộ Mậu Thổ Thanh Thạch trận này.
Lưu Ngọc nhanh chóng đi về phía sau đài nộp Linh Thạch rồi lấy trận pháp, sau đó hắn trở về chỗ cũ, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ một vật phẩm nào trong hội đấu giá này.
Sau khi “Kim Cương kỳ” ở trong “Mậu Thổ Thanh Thạch trận” tới tay thì Linh Thạch ở trong túi trữ vật cũng đã chẳng còn thừa bao nhiêu, về sau Lưu Ngọc không có ý định ra tay nữa.
Đã bỏ ra bốn ngàn Linh Thạch, đây đối với một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ là đã đủ cao rồi.
Chỉ có điều hắn cũng không lo lắng có người nảy sinh tâm tư xấu, chờ sau khi hội đấu giá kết thúc liền trực tiếp trở về Nguyên Dương Tông, tham gia hội đấu giá cũng có không ít tu sĩ Nguyên Dương Tông, chẳng lẽ còn có kẻ điên cuồng dám ban ngày ban mặt hành hung hay sao?
Huống hồ lấy tốc độ phi hành của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, từ phường thị Gia Thái đến sơn môn Nguyên Dương tông vẻn vẹn chỉ cần nửa canh giờ thôi.
Đương nhiên nếu như gặp được công pháp yêu thích vậy thì Lưu Ngọc vẫn sẽ ra tay tranh đoạt, dù sao liên quan đến trường sinh tiên đạo của mình có nảy sinh một chút nguy hiểm cũng đáng.
Từng kiện bảo vật được ra giá cao, sau khi đấu giá đến bảy mươi vật phẩm thì đều là vật phẩm trân quý đối với Trúc Cơ kỳ, như Linh khí thượng phẩm, phù lục uy lực lớn còn có đan dược đột phá cảnh giới, tăng tu vi, giá cả cũng ngày càng cao, người tham dự đa phần là tu sĩ Trúc Cơ trung hậu kỳ.
Lúc đấu giá đến kiện vật phẩm thứ tám mươi, cuối cùng cũng đến lượt công pháp bí tịch, một bản công pháp “Huyền Băng quyết” được đem ra đấu giá, quyển công pháp này có thể dùng cho Trúc Cơ sơ kỳ đến Kim Đan sơ kỳ, là một bộ pháp thuật bí thuật đầy đủ.
Đáng tiếc công pháp thuộc tính Băng Thủy không thích hợp với Lưu Ngọc.
Cuối cùng Huyền Băng Quyết với giá bảy ngàn Linh Thạch về đến tay một gia tộc Trúc Cơ có chút danh tiếng, bộ dạng hẳn là để làm công pháp gia truyền.
Thời gian dần trôi qua, bầu không khí của hội đấu giá dần đến cao trào nhất.
Trì Vân Hưng vỗ tay một cái, lần này thế nhưng lại không có thị nữ bưng khay đến mà là từ trong bậc thang nối liền với bóng tối có ba nữ tu dung mạo tinh tế, tư thái uyển chuyển đi ra.
Các nàng có người mặc cung trang, có người mặc sa bào, mỗi người một vẻ, nhưng mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều tản ra khí tức mê hoặc, khiến cho người ta dấy lên cơn thèm thuồng.
“Những nữ tu này không phải là...”
Hai mắt Lưu Ngọc thỏa thích liếc nhìn trên thân thể của các nàng, thần sắc khẽ đổi, hắn có suy đoán, sau đó Trì Vân Hưng cũng chứng thực phỏng đoán của hắn.
“Không sai, vật phẩm đấu giá lần này đó chính là ba lô đỉnh Luyện Khí kỳ.”
“Ba nữ nhân này đều đã được dạy dỗ kỹ càng, chuyên về thuật phòng the, có thể khiến cho đạo hữu hưởng hết phong lưu, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, đồng thời thân thể đều còn trong trắng.”
“Ngoại trừ công pháp cơ bản, còn có bí thuật tu luyện đặc thù, đối với bình cảnh tu luyện của tu sĩ đột phá Trúc Cơ kỳ có trợ lực nhất định!”
“Mỗi một người trong số các nàng đều tự nguyện, phòng đấu giá tuyệt đối không ép buộc, có được các nàng cũng sẽ không gây phiền phức. Thế nhưng các nàng cũng có điều kiện riêng của mình, chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể mua được các nàng.”
“Giá khởi điểm mỗi lô đỉnh là tám trăm Linh Thạch, tăng giá mỗi lần không được ít hơn năm mươi Linh Thạch.”
Trì Vân Hưng lộ ra sắc mặt vui vẻ nam nhân đều hiểu, lớn tiếng giải thích tình cảnh của lô đỉnh, cuối cùng tuyên bố bắt đầu đấu giá.
“Chín trăm Linh Thạch” “Chín trăm năm mươi Linh Thạch.” “Một ngàn Linh Thạch.”
Rất nhiều tu sĩ nhìn về phía ba nữ nhân bằng ánh mắt nóng bỏng, hận không thể trực tiếp có được mà đùa bỡn vui vẻ, sau khi Trì Vân Hưng tuyên bố đấu giá thì lập tức bắt đầu ra giá.
Ánh mắt của Lưu Ngọc cũng có chút nóng bỏng, chỉ có điều là không phải vì dung mạo, nói về tư sắc thì các nàng so với Giang Thu Thủy vẫn kém một bậc, khí chất cũng kém xa.
Nguyên nhân là bởi vì công pháp tu luyện đột phá bình cảnh, hơn nữa còn có thể tùy ý thải bổ tăng thêm tốc độ tu luyện.
Phải biết là Lưu Ngọc chỉ có tư chất Tam linh căn, trong tu luyện không gặp phải bình cảnh là không thể nào, lúc này có tác dụng của lô đỉnh đúng là thích hợp, huống chi trong túi trữ vật của hắn còn có bí thuật thải bổ “Du Long Thải Phượng Công.”