Chương 234: Hội đấu giá (3)

Dường như trên gương mặt già nua của Trì Vân Hưng càng thêm đỏ ửng, câu cuối cùng là truyền âm cho Lưu Ngọc và chỉ rõ địa điểm.

Dĩ nhiên Lưu Ngọc sẽ không chần chờ, tìm tới nơi theo như lời lão nói, nộp Linh Thạch rồi cầm lấy cờ Kim Cương vào tay. Sau khi kiểm tra rõ là thật hay giả, hắn cũng không xem kỹ đã đặt vào túi trữ vật.

Sau đó lại trở về chỗ ngồi theo dõi buổi đấu giá, có rất ít cơ hội để chiêm ngưỡng các loại bảo vật như này nên không thể bỏ lỡ.

Cùng với buổi đấu giá đang diễn ra, vật phẩm bán đấu giá ngày càng quý báu, giá cả cũng càng lúc càng cao.

Đủ loại đan dược làm tăng tu vi, pháp bảo cực phẩm với uy lực cường đại, linh khí trung phẩm hay bùa chú có công hiệu khác biệt, nhiều không kể xiết.

Chẳng hạn như ba “Kim Phong Tán Hình phù” mà Lưu Ngọc đã từng nhìn thấy được bán đấu giá cùng nhau, bị bán ra với giá cao là một ngàn năm trăm khối Linh Thạch. Một pháp khí cực phẩm có hình chiếc chuông bị người khác mua mất với giá một ngàn bốn trăm Linh Thạch. Hay một linh khí trung phẩm có hình dạng của khẩu súng trường bị thổi giá lên một ngàn sáu trăm Linh Thạch.

Tuy nhiên đến tận bây giờ vẫn chưa nhìn thấy mấy thư như linh khí cực phẩm, thượng phẩm cùng đủ mọi loại bùa chú, bảo vật. Nhưng đây cũng là hiện tượng bình thường, đồ vật càng quý hiếm thì càng được xếp ở phía sau.

Lưu Ngọc chẳng chớp mắt lấy một cái, chăm chú theo dõi tình hình bán đấu giá rồi ghi nhớ vẻ ngoài của người đã mua được bảo vật, bất người ai đều có thể trở thành kẻ địch.

Cuối cùng khi đã bán được hai mươi món vật phẩm đấu giá, thì xuất hiện một bộ trận pháp phòng ngự thích hợp bảo vệ động phủ.

Lưu Ngọc thầm vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, chẳng qua vô thức ngồi thẳng người, tập trung lắng nghe.

“Một bộ trận pháp phòng ngự nhị giai thượng phẩm, Mậu Thổ Thanh Thạch trận, trận pháp được tạo thành từ hai mươi bảy kỳ trận, ba chiếc sa bàn, khi bố trí cực kỳ đơn giản và nhanh gọn.”

“Một khi bố trí xong xuôi trận pháp này, dưới tình huống trận pháp đầy đủ linh khí, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể phá nổi, kể cả có đối mặt với đòn tấn công dốc hết toàn lực của tu sĩ Giả Đan thì cũng có thể cầm cự được một hai canh giờ.”

“Mậu Thổ Thanh Thạch trận thật sự là lựa chọn tối ưu trong việc bảo vệ động phủ phòng thủ phản công. Không nói những lời thừa thãi nữa, giá khởi điểm là một ngàn năm trăm Linh Thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi Linh Thạch.”

Lúc này, nghe Trì Vân Hưng chỉ vào sa bàn và trận cờ lớn giọng giới thiệu. Lão vừa dứt lời thì đã có tu sĩ sốt sắng ra giá, có vẻ như không ít tu sĩ cần đến trận pháp phòng ngự.

“Một ngàn sáu trăm Linh Thạch.”

“Một ngàn sáu trăm năm mươi Linh Thạch.”

“Một ngàn tám trăm Linh Thạch.”

Giá của Mậu Thổ Thanh Thạch trận nhanh chóng tăng lên hai nghìn Linh Thạch. Sau khi đến mức giá này, giá cả mới dần chậm một chút. Dù gì bất kể Trì Vân Hưng nói hay đến đâu đi nữa, trận này cũng chỉ là trận pháp hạ giai thượng phẩm phổ thông, giá cả dao động trong khoảng hai ngàn đến hai ngàn bốn trăm Linh Thạch.

Tu sĩ tu luyện đến Trúc Cơ kỳ cũng chẳng mấy ai ngốc cả, dù sao Linh Thạch của họ cũng không phải trên trời rơi xuống, nên dĩ nhiên sẽ cân nhắc kỹ càng có đáng hay không. Phần lớn những tu sĩ vẫn đang cạnh tranh lúc này đều đang cầ dùng tới.

“Hai ngàn bốn trăm Linh Thạch”

Giọng nói bình tĩnh và kiên quyết của Lưu Ngọc vang vọng khắp hội trường, tham gia vào trận tàn sát này.

Tu sĩ ngồi bên cạnh hắn không khỏi ghé mắt nhìn, tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú này, nhìn thế nào cũng chỉ thấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lại có tiền tài bậc này, vừa đấu được một kiện vật phẩm đấu giá lại còn muốn tham gia tranh đoạt thêm một kiện khác.

Lưu Ngọc mặt không đổi sắc, trong tâm là một mảnh yên tĩnh, ánh mắt của người khác chẳng hề ảnh hưởng đến hắn.

Sau khi báo ra giá hai ngàn bốn trăm Linh Thạch này, hội trường yên lặng đến bốn năm hơi thở, nếu như không có ai ra giá, tu sĩ cạnh tranh khác không nghĩ đến có người chỉ thêm một lần lại nhiều như vậy.

“Hai ngàn bốn trăm năm mươi Linh Thạch.”

Ngay lúc Trì Vân Hưng muốn nói gì đó để tiếp tục kích động cảm xúc nâng giá lên thì rốt cuộc cũng có tu sĩ ra giá.

“Hai ngàn năm trăm Linh Thạch.”

Qua hai hơi thở, lại có một nữ tu Trúc Cơ trung kỳ phong thái yểu điệu do dự ra giá, nhìn thần sắc có thể đoán ra đây chỉ là muốn thử một lần, trong lòng không có được bao nhiêu phần chắc chắn.

“Hai ngàn sáu trăm Linh Thạch.”

Trong lòng Lưu Ngọc đánh giá một chút, trực tiếp tăng thêm một trăm khối Linh Thạch.”

Cái giá này đã vượt qua giá hai trăm Linh Thạch bình thường, tin rằng đã đến cực hạn tâm lý của hai người đấu giá bình thường, tình thế bắt buộc hắn phải tỏ thái độ tăng thêm, là thời điểm có thể bỏ qua.

Dù sao Linh Thạch không dễ kiếm, mà sau khi Lưu Ngọc có cửa hàng đã có thể dùng Tiên Phủ thúc giục Linh Thảo liên tục, không ngừng biến nó thành Linh Thạch, mỗi tháng đều có doanh thu một hai ngàn Linh Thạch.

Đáng tiếc hiện tại trong túi trữ vật chỉ có hơn một trăm khối Linh Thạch, nếu muốn đấu giá lại phải xuất ra Linh thảo chống đỡ, Lưu Ngọc không thể không loại bỏ đi loại ý nghĩ này.