Chương 229: Tầm nhìn

Khoảng cách tới buổi đấu giá với quy mô lớn do Nguyên Dương Tông đứng đầu tổ chức chỉ còn lại có hai ngày, để không làm chậm trễ thời gian bỏ lỡ buổi đấu giá, Lưu Ngọc quyết định xuất phát sớm, thuận tiện xem thử tình hình như thế nào.

Một canh giờ sau, một tên tu sĩ Trúc Cơ mặt trắng nõn không có râu, mặc áo gấm màu trắng, dáng vẻ trông giống như là công tử đi vào phường thị Gia Thái dạo chơi.

Người này chính là Lưu Ngọc đã dịch dung, hắn sử dụng mấy chục loại dược dịch đặc biệt được điều chế từ Linh thảo bôi lên mặt để dịch dung giả dạng, chỉ cần thần thức không đạt tới Kim Đan kỳ thì sẽ không thấu được lớp ngụy trang trên mặt hắn.

Đã gần đến thời gian buổi đấu giá diễn ra, càng ngày càng nhiều tu sĩ tràn vào phường thị Gia Thái, muốn tham gia buổi hội họp long trọng này.

Cảm giác trực tiếp nhất chính là dòng người di chuyển trên đường phố rõ ràng đã nhiều hơn so với trước kia, những tu sĩ chạy đến đây để tham gia buổi đấu giá thường có tu vi không thấp, phần lớn đều là Luyện Khí trung hay hậu kỳ.

Ngay cả "cao nhân" Trúc Cơ kỳ cũng nhiều hơn rất nhiều, hắn đi chưa được bao xa là đã có thể gặp được một người.

Lưu Ngọc đi trên đường phố phồn hoa, không quan tâm tới những tu sĩ Luyện Khí kỳ cung kính hành lễ hay thăm hỏi mình, mà hắn chỉ im lặng quan sát tình hình xung quanh.

Bước chân không ngừng đi tới trung tâm phường thị, một con đường phồn hoa nhất. Con đường ở trung tâm này có một tòa nhà cao tầng cao hai mươi trượng, chiếm diện tích rộng lớn.

Toàn thân tòa nhà cao tầng này được xây dựng bằng một loại gỗ mà Lưu Ngọc không biết đến, những chi tiết được chạm trổ vô cùng tinh xảo, nhìn tổng thể vô cùng lộng lẫy và trang nghiêm uy quyền.

Vốn là công cụ vơ vét tài sản số một số hai trong phường thị, hàng năm đều giao nộp một khoản Linh Thạch không nhỏ cho phường thị, hai bên trước cổng nơi diễn ra buổi đấu giá, mỗi bên có ba tên tu sĩ thủ vệ của phường thị.

Tu vi của bọn họ đều ở mức Luyện Khí hậu kỳ, bọn họ mặc linh giáp linh khải tiêu chuẩn, cầm pháp khí, trường thương trong tay, linh quang bao xung quanh cơ thể, mắt nhìn thẳng phía trước.

Bọn họ đều là thủ vệ được phường thị đặc biệt cử tới để duy trì trật tự cho buổi đấu giá, nếu có tu sĩ dám gây sự lần thứ hai thì có quyền giết ngay tại chỗ!

Khoảng thời gian cách ngày diễn ra buổi đấu giá còn có hai ngày, trước tòa nhà cao tầng này cũng đã treo đủ loại biểu ngữ để tuyên truyền, hấp dẫn thêm càng nhiều tu sĩ tham gia.

Biểu ngữ liệt kê điều kiện tham gia để tham gia buổi đấu giá với quy mô lớn được tổ chức mười năm một lần, còn có đủ các thông tin của vật phẩm được đấu giá, ngay cả Trúc Cơ đan, một loại tài nguyên mang tính chiến lược này cũng được liệt kê trong các vật phẩm sẽ đấu giá.

Trên đường phố có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ đi ngang qua, ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía tòa nhà cao tầng đều mang theo nỗi khát khao và mong đợi nào đó. Nhưng đáng tiếc thay, ngưỡng cửa để tham gia buổi đấu giá với kiểu quy mô này là vô cùng cao, đối với phần lớn những người trong bọn họ mà nói, là ngưỡng cửa với độ cao mà cả đời này bọn họ cũng không đạt được.

Hoặc là buổi đấu giá hội phát thư mời cho các cửa hàng, hoặc là người muốn tham gia xuất ra hai ngàn Linh Thạch hay linh vật có giá trị tương đương, hoặc là tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Nguyên Dương Tông.

"Chắc có lẽ tu sĩ chính tham gia buổi đấu giá này là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh, còn mà tu sĩ Luyện Khí kỳ muốn lấy được thư mời, hay là có trong tay hai ngàn khối Linh Thạch vẫn là chuyện quá khó khăn."

Lưu Ngọc nhìn tòa nhà cao tầng nguy nga lộng lẫy trước mắt, im lặng suy nghĩ.

Sau đó hắn xoay người rời đi, định đi một vòng xem thử xem có thu hoạch gì không. Có nhiều tu sĩ xa lạ như vậy tràn vào phường thị Gia Thái, nói không chừng có thể mang đến một vài món đồ vật khác nhau đấy nhỉ?

Sau khi đi một vòng, Lưu Ngọc lại thu hoạch được một số ít Linh thảo, hạt giống Linh thảo, mà những cái đều là trước chưa từng thấy qua.

Quả thật những tu sĩ từ những nơi khác nhau chạy tới đây đều mang đến rất nhiều đồ vật mới lạ, mang đến sức sống khác biệt cho phường thị, càng ngày càng náo nhiệt.

Như là đủ các vật liệu trên người yêu thú, da lông, xương cốt, máu, còn có các loại Linh thảo, đan dược đặc biệt của địa phương, với cả bán những linh thực, linh tửu đặc biệt.

Cả người yêu thú là một bảo vật, lông thú cao cấp có thể dùng để chế tạo phù bút, lông thú bình thường có thể chế tạo thành pháp y, với cả luyện pháp khí; Xương cốt lại là thứ đồ tốt để luyện pháp khí, xương yêu thú vô cùng cứng, dựa theo phẩm giai của yêu thú thì có thể luyện chế thành các món pháp khí có phẩm giai khác nhau. Về phần máu thì có thể dùng để luyện chế thành mực phù dùng để vẽ phù lục, một vài pháp thuật và nghi thức cụ thể cũng cần đến máu.

Tu sĩ và yêu thú đấu tranh từ thời kỳ hoang dã cho đến tận thời đại ngày nay, từ thức ăn được nuôi dưỡng cho đến một trong hai bá chủ lớn thế giới, ân oán vướng mắc của vô số năm như thế, sớm đã có một hệ thống sử dụng thuần thục nguồn tài nguyên trên người yêu thú, dù một sợi lông một giọt máu thôi cũng đều có thể sử dụng được.

Là bởi vì trên người yêu thú có nguồn tài nguyên và giá trị phong phú, hấp dẫn vô số tu sĩ đi vào Hoành Đoạn sơn mạch săn giết yêu thú, nhưng thân phận thợ săn và con mồi lại không ngừng thay đổi, có một vài tu sĩ tiến vào sơn mạch nhưng sau đó không còn trở về nữa.

Bây giờ đang lấy ba châu ở biên giới Sở quốc làm ranh giới, lãnh thổ của hai tộc nhân thú và yêu thú đã duy trì hơn vạn năm, tu sĩ cấp thấp vẫn có thể đi vào trong Hoành Đoạn sơn mạch để săn giết yêu thú, nhưng nếu là tu sĩ cấp cao đi vào, một khi bị phát hiện sẽ bị bao vây tấn công.

Vùng đất của Sở quốc này tên là Thiên Chi Nam, nghĩa là cực nam của đại lục, một Hoành Đoạn sơn mạch khổng lồ chia cắt Thiên Chi Nam và trung tâm đại lục.

Nghe đồn Tu Tiên Giới ở trung tâm đại lục vô cùng phồn hoa, là thánh địa của tất cả tu tiên giả, có một đế quốc lớn mạnh đến khó tin được đã khôi phục được vài phần vinh quang của thượng cổ!

Ba mặt Thiên Chi Nam được bao quanh bởi biển, ngoài ba mặt được bao quanh bởi đại dương ra thì toàn là biển chết không hề có linh khí và sức sống. Đã từng có tu sĩ Nguyên Anh kỳ bay về một hướng đến bốn trăm năm nhưng vẫn không nhìn thấy biên giới, đến khi pháp lực không đủ, và Linh Thạch mang theo đã tiêu hao một nửa người nọ mới đành phải lựa chọn quay trở về.

Thế nhưng có thể nói, vì để lấy được Linh Thạch mà tu sĩ không từ mọi thủ đoạn, ngụy trang lừa gạt nghĩ hết mọi biện pháp. Ví dụ như vì để bán được nhiều Linh Thạch hơn mà đã trộn nước vào trong máu của yêu thú, ngụy trang Linh thảo cấp thấp thành một loại Linh thảo cấp cao khác, còn bán ra đủ loại bản đồ gì mà "di tích cổ tu", "tiền bối động phủ", có thể nói là hàng đẹp giá rẻ.

Chỉ cần hai bên bằng lòng là sẽ mua bán thành công, cho dù sau đó có phát hiện ra đó là hàng giả đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể oán trách do thị lực của chính bản thân chưa tốt mà thôi, những phường thị này sẽ không quan tâm đến chuyện đó.

Thế nhưng mà, phần lớn những thủ đoạn này cũng chỉ có thể lừa gạt được những tu sĩ trẻ tuổi mới vừa ra khỏi tông môn, gia tộc, với những người liều lĩnh chưa đủ kinh nghiệm mà thôi. Chứ còn những "cáo già" chân chính trải qua Tu Tiên Giới hiểm ác đáng sợ này, biết rằng muốn kiếm được Linh Thạch là chuyện không dễ gì thì sẽ không bị mắc lừa.

Lưu Ngọc bất tri bất giác lại đi tới quảng trường hình chữ Hồi, cũng chính là khu bày sạp bán hàng. Hắn đã thu liễm khí tức Trúc Cơ kỳ, dọc đường đi hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh, thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại hỏi thăm, xem xét các loại hàng hóa trên gian hàng, không hề mang dáng dấp của một vị cao nhân tiền bối gì cả.

Bây giờ các gian hàng trên quảng trường đã nhiều hơn so với trước đây, khoảng cách giữa các gian hàng với nhau cũng sát nhau hơn, giữa dòng người đến người đi đông nghịt, tu sĩ muốn từ việc "tranh thủ" mà phất lên, trở nên giàu có trong một ngày.