Chương 228: Ngọc Đan Đường(2)

Vẫn còn ở giai đoạn thu mua đan dược của tu sĩ rồi bán lại, lợi nhuận vô cùng ít, nhiều lắm là duy trì cân bằng thu chi mà thôi.

Trong túi trữ vật có hơn chín phần là Linh Thạch, tất cả đều do Lưu Ngọc dùng Tiên Phủ thôi thúc Linh thảo để luyện chế thành đan dược, sau đó lại thông qua Ngọc Đan Đường bán ra mà thôi.

Bây giờ số lượng Linh Thạch trên người hắn đối với Trúc Cơ sơ kỳ đã là một khoản lớn, khoảng chừng có bốn ngàn năm trăm khối, trong đó còn có khoảng mười khối là Linh Thạch trung phẩm đủ mọi thuộc tính.

Mang túi trữ vật chứa Linh Thạch ở bên hông, Lưu Ngọc lấy ra mấy tờ giấy viết tên Linh thảo, để ở trước mặt Giang Thu Thủy, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói:

"Thu Thủy sư muội, những Linh thảo trên đây có công dụng rất lớn đối với ta, muộn phải dốc hết sức để đi thu thập. Nếu như thật sự không thu thập được Linh thảo thì muội mua được hạt giống Linh thảo tương ứng cũng được."

"Phải nhanh chóng thu thập nhé, chi phí thu thập Linh thảo cứ khấu trừ từ lợi nhuận của cửa hàng, muội hãy ghi chép lại rồi mỗi tháng đến báo cáo cho ta biết."

"Nếu như công việc ở phía Ngọc Đan Đường bên kia nhiều quá, thì muội có thể cân nhắc mà tuyển thêm hai người. Nhưng phải chú ý, nhất định phải tuyển người không có phiền toái trong người, lai lịch rõ ràng, còn về phần tiền công của bọn họ, thì muội cứ xem mà làm."

Ghi trên giấy chính là Linh thảo cần luyện chế như "Tinh Nguyên đan", "Thanh Nguyên đan", "Dưỡng Nguyên Đan", còn xen lẫn một vài Linh thảo thường dùng trong Trúc Cơ kỳ, nhiều quá nhìn mà loạn cả lên.

Chuyện của Ngọc Đan Đường sẽ liên quan đến kế hoạch lớn mấy chục năm của Lưu Ngọc, đương nhiên không thể hoàn toàn để cho một mình Giang Thu Thủy nắm giữ. Cho nên Lưu Ngọc cũng sắp xếp Tôn Cúc vào để phân tán quyền lực, có điều đãi ngộ của Tôn Cúc thấp hơn Giang Thu Thủy rất nhiều, và mỗi tháng cũng sẽ đến để "báo cáo tình hình".

"Được thôi, sư huynh."

Giang Thu Thủy nhận lấy tờ giấy cũng không hề hỏi nhiều, những chuyện này không phải là chuyện mà nàng ta nên quan tâm. Nàng ta chỉ mới nhìn lướt qua chi chít những cái tên trên đó là đã có chút đau đầu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Nếu như sư huynh không có việc gì dặn dò, vậy Thu Thủy xin cáo lui."

Thấy Lưu Ngọc không nói gì nữa, Giang Thu Thủy đứng dậy cáo từ, chuẩn bị trở về tu luyện.

Trong nửa năm nay, cứ bảy tám ngày là nàng ta sẽ dùng một viên Bích Linh đan, tu vi đã được tinh tiến thêm một chút, nàng ta càng thêm để ý đến chuyện tu luyện và chuyện của Ngọc Đan Đường.

Thấy Giang Thu Thủy đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Ngọc giơ tay bắt lấy cổ tay trắng nõn nuột nà của nàng ta, hắn khẽ kéo cả người nàng ta vào trong ngực mình.

Hắn nhẹ nhàng vén tóc trên mặt nàng ta ra, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, sau đó ghé vào bên tai thì thầm: "Thu Thủy sư muội, cách lần trước cũng đã hai tháng, đêm nay cứ ở lại chỗ này nói thêm về tình tình của Ngọc Đan Đường, hai chúng ta ngồi cạnh nhau nói chuyện một lúc."

Nói xong cũng không đợi câu trả lời, mà đã người đẹp trong lòng đi vào phòng ngủ.

Làm cho Giang Thu Thủy hờn dỗi vài câu và đấm đá hắn. Rất nhanh, trong phòng đã vang lên từng đợt tiếng vỗ tay, mãi cho đến ba bốn canh giờ sau mới yên tĩnh trở lại, còn lâu hơn so với lần trước.

Quả thật tinh lực của Trúc Cơ kỳ được nâng cao rất nhiều so với Luyện Khí kỳ, so với người bình thường thì đó chính là sự thăng hoa của bản chất cuộc sống, cho dù nửa tháng không ngủ nghỉ cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Xong chuyện, Lưu Ngọc cũng không ngủ, cũng không để cho Giang Thu Thủy ở lại lâu.

Nguyên Thần và thân thể của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn còn vô cùng yếu ớt, tỷ lệ đoạt xá thành công cũng rất thấp, nếu như có người nhân lúc hắn ngủ mà dùng pháp khí đánh lén, vậy thì có khả năng sẽ hủy đi "Bảo vật của thế giới" này, hủy đi Nguyên Thần của hắn và đoạt lấy tính mạng hắn, thế cho nên Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có được cơ hội gây hại cho hắn.

Lưu Ngọc nằm trên giường đá, đang khôi phục khí huyết có chút sôi trào trong cơ thể, bên cạnh còn có một luồng hương thơm chưa tan đi.

Qua nửa khắc đồng hồ, hắn dùng pháp thuật ngưng tụ nước sạch để rửa sạch bụi bặm trên người, thay một bộ thanh sam sau đó đi ra động phủ.

Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, điều khiển pháp khí hóa thành một đạo độn quang bay về phía phường thị Gia Thái.

Bây giờ Lưu Ngọc có hai món pháp khí cực phẩm và một món linh khí thượng phẩm, theo thứ tự là Tử Mẫu Truy Hồn đao, con dấu màu hồng, và cả Ly Huyền kiếm.

Nhưng con dấu màu hồng là một món "độn khí" với uy lực dứt khoát mạnh mẽ, không thích hợp dùng để bay trên không cho lắm, đối với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà nói, dùng linh khí thượng phẩm lại quá mức phách lối.

Hắn cũng có không ít các món pháp khí thượng phẩm, nhưng dùng pháp khí thượng phẩm lại không phù hợp với thân phận tu sĩ Trúc Cơ kỳ cho lắm, cho nên lấy Tử Mẫu Truy Hồn đao làm công cụ thay thế là thích hợp nhất.