Gương mặt của thiếu phụ mặc y phục màu lục khẽ ửng hồng, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn đặt trên hai bờ vai Lưu Ngọc, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đỉnh núi mềm mại chạm vào phía sau lưng, một mùi như xạ hương xộc vào mũi.
Bị người khác giới chạm vào người, toàn thân Lưu Ngọc bất chợt đầy căng thẳng, tận đến lúc nữ nhân này nhỏ giọng nhắc nhở hai câu, hắn mới từ từ thả lỏng.
Hắn cầm một miếng bánh trên bàn bỏ vào miệng, mùi vị không giống với trước đây, cùng với sự tiến bộ của Luyện Đan thuật, khả năng thấu hiểu dược tính của Lưu Ngọc cũng vô cùng thâm hậu, xác định miếng điểm tâm này không có vấn đề gì, có thể yên tâm ăn.
Bất tri bất giác thời gian một khắc đã trôi qua, dưới sự chủ động trò chuyện của thiếu phụ mặc y phục màu lục, Lưu Ngọc biết được nữ tử này có tên là Liễu Hoan Hoan, trong lòng thầm đoán nàng ta chắc hẳn có quan hệ với Liễu Tuyết Cầm trước đây, có điều không hỏi ra.
Mãi đến lúc hai đĩa điểm tâm đều đã thấy đáy, một bóng hình màu tím mới bước vào, nàng ta mặc một chiếc váy dài màu tím, để lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn nà, trát tóc mây trên trán, dáng người đầy đặn, ngũ quan thanh tú.
Ấy thế mà lại là người đã tiếp đón hắn mười năm trước Liễu Tuyết Cầm! Chỉ là tu vi đã bất ngờ lên đến Trúc Cơ kỳ.
Trong lòng Lưu Ngọc thoáng kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, mười năm trước hắn khi hắn còn là Luyện Khí tầng bốn, nữ nhân này đã là Luyện Khí tầng bảy, giờ đây bản thân đã lên Trúc Cơ rồi, người khác lên Trúc Cơ cũng không kì lạ, dù sao cũng không chỉ có một mình hắn đang tiến bộ.
“Thiếp thân Liễu Tuyết Cầm, thân là chủ sự của Ngọc Lan Lâu, đã để Diệp đạo hữu chờ lâu, thật lòng xin lỗi.”
Liễu Tuyết Cầm chắp tay hành lễ, sau đó đôi môi đỏ khẽ nhếch nhẹ giọng nói.
Cử chỉ của nàng ta vẫn tao nhã như xưa, có một loại quyến rũ đầy trưởng thành, mười năm trôi qua, loại quyến rũ càng nồng, giống như một loại rượu ngon được cất lâu trong hầm, khiến người ta khi ngửi thấy mùi rượu đều không kiềm được mà muốn thưởng thức một lần.
“Không sao, một chút thời gian không tính là gì, huống hồ còn có mỹ nhân bầu bạn.”
Lưu Ngọc nở nụ cười nhàn nhạt trả lời, sau đó đứng dậy nắm quyền đáp lễ, đối với tu sĩ cùng cấp đương nhiên không thể quá mức thất lễ.
Để đề phòng bị người khác nhận ra, hắn đã thoáng thay đổi tác phong.
Liễu Tuyết Cầm nhẹ nhàng bước đi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liễu Hoan Hoan tiếp tục xoa bóp, sau đó nở một nụ cười nhu mị, nói một số chuyện linh tinh.
Lưu Ngọc thấy vậy trong lòng khẽ rung động, bên mũi có hai loại hương thơm không giống nhau quẩn quanh, sau lưng chạm vào hai phần mềm mại, nhất thời có chút rung động.
Có điều hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, không quên đi mục đích chính của bản thân, khoát tay ngăn lại động tác của Liễu Hoan Hoan, bảo nàng ta đứng sang một bên, sau đó nghiêm mặt nhìn Liễu Tuyết Cầm nói: “Chuyện phiếm của Liễu đạo hữu có thể để sau hẵng nói, hiện giờ vẫn là nói trước đến chính sự đi.”
Liễu Tuyết Cầm nghe vậy khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó quay về phía Liễu Hoan Hoan nói: “Hoan Hoan, ngươi đi xuống xem xét hàng quán đi, để ta tiếp đón Diệp đạo hữu.”
Liễu Hoan Hoan thấy thế bèn hành lễ rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn kiều mị liếc nhìn Lưu Ngọc một cái.
“Diệp mỗ đến lần này là muốn bán ra một lô đan dược có giá trị hơn hai ngàn Linh Thạch, không biết quý điếm có mua được hay không.”
Lưu Ngọc thu lại ý cười trên mặt, biểu hiện nghiêm túc nói, dứt lời bèn mở túi trữ vật ra, lấy ra hai bình ngọc chứa Bích Linh đan.
“Lẽ nào Diệp đạo hữu là một vị Luyện Đan Sư?”
Trong lòng Liễu Tuyết Cầm khẽ xao động, mở to đôi mắt đẹp đẽ, hiếu kỳ hỏi.
“Không sai, có điều hiện tại chỉ có thể luyện ra một vài đan dược Luyện Khí kỳ.”
Lưu Ngọc thoải mái thừa nhận, bây giờ cảnh giới tăng cao, năng lực tự vệ đã mạnh mẽ lên rất nhiều, thân phận một Luyện Đan Sư phổ thông đã không cần thiết phải giấu giếm.
Theo thực lực tăng cao, phương thức hành sự đương nhiên cũng cần thay đổi, như vậy mới có được lợi ích tối đa.
“Liên tục vài lô đan dược Trúc Cơ kỳ luyện chế thất bại, Diệp mỗ bất đắc dĩ phải luyện chế đan dược Luyện Khí kỳ trước để lấy lại vốn.”
Lưu Ngọc nói xong lời này, đúng lúc hắt ra một tiếng thở dài.
“Thành công thất bại vốn là chuyện bình thường, Diệp đạo hữu cũng không cần để tâm, tu sĩ như chúng ta ra sức cố gắng là được.”
Liễu Tuyết Cầm xác nhận được thân phận Luyện Đan Sư, thái độ càng nhiệt tình hơn, nhẹ giọng nói.
Sau đó nàng ta đưa ra đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, móng tay sơn tím, cầm lấy bình ngọc mở nắp đổ ra một viên Bích Linh đan, hai ngón tay nhặt viên đan đặt trước mắt xem xét tỉ mỉ.
Với kinh nghiệm lâu năm của nàng ta, đương nhiên không cần quan sát quá lâu, qua hai ba khắc lập tức gật gật đầu, nói: “Diệp đạo hữu có bao nhiêu Bích Linh đan cứ việc lấy ra, giá trị hai, ba ngàn Linh Thạch, Ngọc Lan Lâu của ta vẫn có thể nuốt xuống được.”