Lưu Ngọc đi không ngừng chân suốt dọc đường, lúc đi ngang qua Thanh Đan Đường, hắn nhìn thoáng qua từ xa, trông thấy người ngồi ở chỗ chưởng quỹ không còn là Trương Xuân Minh mà là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Dựa vào mặt mũi thì có thể loáng thoáng nhận ra đây là đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh năm xưa thường hay bám theo sau mông Trương Xuân Minh.
Năm đó, trông Trương Xuân Minh khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi nhưng thực tế có lẽ không chỉ có vậy. Dung mạo của tu sĩ lão hóa chậm. Bình thường phải qua hết hai phần ba số tuổi thọ mới nhanh chóng già yếu. Tuổi thọ tối đa của Luyện Khí kỳ là một trăm hai mươi tuổi, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân, có rất ít tu sĩ sống được đến tuổi thọ tối đa, đại đa số tu sĩ Luyện Khí kỳ kết thúc ở khoảng một trăm tới một trăm mười tuổi. Tính ra, với tuổi tác của người này thì quả thực cũng nên an hưởng tuổi già rồi.
Lưu Ngọc liếc một cái rồi tiếp tục tiến lên phía trước, dù gì Thanh Đan Đường cũng chỉ là một cửa tiệm nhỏ bán đan dược Luyện Khí kỳ, căn bản không có năng lực nuốt xuống Bích Linh đan có giá trị hơn hai ngàn Linh Thạch.
Với tu vi Trúc Cơ kỳ hiện tại của hắn, bán Bích Linh đan hai ngàn Linh Thạch, tìm một cửa tiệm lớn trực tiếp bán ra toàn bộ là được, không cần phải tách ra rồi bán một cách khoanh tay bó gối giống như trước đây, càng tiết kiệm thời gian.
Trong vô thức hắn một lần nữa bước đến Ngọc Lan Lâu, trong lòng tính toán một lúc về thực lực của cửa tiệm này, Lưu Ngọc bước vào.
Các loại pháp khí, bùa chú, đan dược được bày trên các quầy hàng trong suốt, trước mỗi quầy hàng đều có hoặc ít hoặc nhiều tu sĩ đang vây quanh, chuyện làm ăn của Ngọc Lan Lâu dường như đã tốt hơn so với trước.
Lưu Ngọc với tu vi Trúc Cơ kỳ ở giữa một đám tu sĩ Luyện Khí kỳ giống như một bó đuốc khiến người ta chú ý, ngay sau khi bước vào cửa tiệm đã lập tức có người chú ý đến hắn, một người mặc y phục màu xanh lam có hứng thú, là một thiếu phụ mặt mày xinh đẹp tu vi Luyện Khí kỳ tiến lên đón, nàng ta hành lễ sau đó nói: “ Hoan nghênh tiền bối ghé thăm Ngọc Lan Lâu, không biết tiền bối có căn dặn gì!”
Ánh mắt Lưu Ngọc tựa ngọn đuốc, quét qua người thiếu phụ một cái rồi mới lạnh nhạt đáp: “Diệp mỗ có một mối làm ăn giá vài ngàn Linh Thạch, không biết ngươi có thể làm chủ không?”
Để cẩn thận, hắn thuận miệng nói ra một tên họ mới, không dùng cái tên Hồng Hạo này nữa.
“Diệp tiền bối thứ tội, vãn bối quả thật không thể làm chủ.”
“Mời tiền bối lên lầu hai ngồi chờ, vãn bối sẽ đi thông báo cho quản sự.”
Nữ nhân này đối với ánh mắt có phần hung dữ của Lưu Ngọc không hề cảm thấy sợ hãi, trái lại còn to gan nháy mắt một cái trước khi cung kính nói, nói xong đôi bàn tay trắng nõn của người thiếu phụ lục y khẽ động, đưa tay ra làm động tác mời, rồi đi phía trước dẫn đường.
Lưu Ngọc không nhanh không chậm theo phía sau, nhìn khắp xung quanh một hồi, phát hiện Ngọc Lan Lâu này mười năm qua thay đổi thực không ít, trước đây còn có một vài nam nhân đứng quầy, bây giờ từ tạp vụ đến người bán, quản sự đương nhiên tất cả đều là nữ tu, đúng là có chút thú vị.
Thiếu phục mặc y phục màu lục đưa Lưu Ngọc đến một căn phòng rộng rãi trên lầu hai, trên mặt sàn của căn phòng này có trải một tấm thảm lộng lẫy, vật trang trí tinh xảo và trang nhã, trên tường còn treo vài bức tranh thủy mặc.
Sau khi thiếu phụ mặc y phục màu lục mời Lưu Ngọc ngồi xuống, lại cung kính nói: “Diệp tiền bối xin chờ trong chốc lát, vãn bối sẽ đi thông báo với quản sự.”
Nói còn nàng ta hơi khom người, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lưu Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế nhẫn nại chờ đợi, khoảng chừng quá thời gian nửa chén trà, thiếu phụ mặc y phục màu lục một lần nữa đấy cửa bước vào, trên tay bưng một cái khay, trên khay có hai đĩa điểm tâm tinh xảo và một ấm nước xinh xắn, bên trong có lẽ là trà hoặc rượu.
Thiếu phụ lại cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói: “Thật là ngại quá, Diệp tiền bối, quản sự ở đây có chút chuyện quan trọng không thể bỏ được, khoảng chừng trong một khắc nữa mới có thể đến đây.”
“Tiền bối có thể thưởng thức trước một chút điểm tâm và Linh tửu đặc biệt của bổn quán, mùi vị cũng không tệ.”
Nàng ta đặt chiếc khay lên trên mặt bàn, gương mặt mang theo vẻ áy náy.
Mặt Lưu Ngọc không chút cảm xúc, lạnh lùng chăm chú nhìn nữ tử này một hồi, rồi mới chậm rãi gật đầu.
Dù gì đến cũng đến rồi, cũng không thiếu chút thời gian này, đợi trên dưới một khắc cũng không có vấn đề gì.
“Tiểu nữ hiểu biết một chút về kỹ thuật xoa bóp, có… Có thể phục vụ cho tiền bối, để thời gian nhanh qua.”
Thiếu phụ mặc y phục màu lục khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, tựa hồ đã đưa ra quyết định gì đó, lại mở miệng nói, âm thanh có chút run run.
Lưu Ngọc nghe thấy lời ấy vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng trước đôi bàn tay trắng nõn cùng gương mặt kiều mị, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nói một chữ: “Được.”