Chương 208: Hậu sự

Ánh mắt Bạch Vũ Huyên lấp lánh như ánh sao, thoáng liếc nhìn Lưu Ngọc và nhẹ nhàng nói.

"Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở, tại hạ tự biết chừng mực của mình."

Lưu Ngọc cảm nhận được thiện ý, mỉm cười khách khí đáp lại.

Bạch Vũ Huyên không nói thêm nữa mà lấy một quyển pháp thuật tâm đắc lật xem, với nàng ta mà nói thì việc nhắc nhở một chút đối với vị sư đệ mới này đã là coi trọng xuất thân của hắn rồi.

Lưu Ngọc thấy vậy xoay người đi xuống dưới lầu.

Tuy rằng không biết vì sao vị Bạch sư tỷ này vì sao lại nhắc nhở như vậy, nhưng hắn cũng không phải là loại người không động lòng khi thấy mỹ nhân, mặc dù thực lực của vị tu sĩ này vượt xa bản thân hắn vậy nên tạm thời ít tiếp xúc có lẽ tốt hơn.

Mặc dù hiện tại hắn đã thăng cấp lên Trúc Cơ nên không cần duy trì thân Nguyên Dương, nhưng có rất nhiều nữ nhân, không nên quá tham vọng, cần nắm chắc vẫn có thể nắm chắc, chưa kể đến một số nữa đệ tử rất nguyện ý chỉ điểm cho sư thúc các bài công pháp vào ban đêm, ví dụ như Tôn Cúc hay Giang Thu Thuỷ, hắn vẫn chắc chắn nắm bắt được.

Lưu Ngọc ra khỏi Tàng Kinh Các, đi thẳng về phía Chính Nguyên Điện nơi có Cảnh Nguyên Chương.

Nếu đã được Cảnh Nguyên Chương giúp đỡ thuận lợi lên Trúc Cơ, không phải tình huống đặc biệt hắn cũng định vi phạm lời thề, suy cho cùng Lời Thề Tâm Ma cũng đã nói ra rồi, cái giá của việc vi phạm lời thề đủ lớn để ảnh hướng tới con đường của bản thân hắn.

Một lát sau Lưu Ngọc đi tới trước Chính Nguyên Điện, lúc này người canh giữ cổng chính vẫn là hai tên đệ tử ngoại môn hơn nửa năm trước.

"Bái kiến sư thúc, không biết có thể giúp được gì cho sư thúc?"

Từ xa hai người họ đã cảm nhận được Linh áp của Trúc Cơ kỳ, nhận thấy nội môn sư huynh trước đây giờ đã là một Trúc Cơ chấp sự, trong lòng nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi này, vội vàng hành lễ sau đó mới cẩn thận nói.

"Lưu mỗ muốn gặp Cảnh sư thúc."

Lưu Ngọc nhìn hai người bọn họ rồi thản nhiên nói.

"Mời sư thúc vào, đúng lúc Cảnh sư thúc cũng đang ở bên trong."

Hai người cười lấy lòng, ngay cả việc đi thông báo cũng bỏ bớt, căn bản họ không dám ngăn cản chấp sự Trúc Cơ kỳ, cúi đầu khom lưng mở cửa chính.

Lưu Ngọc không để ý quá nhiều đến hai tên đệ tử ngoại môn này và bước vào Chính Nguyên Điện.

Khi hắn đi tới đại sảnh, Cảnh Nguyên Chương đã đứng sẵn ở căn phòng nhỏ cạnh cửa sổ rồi, rất hiếm khi thấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến Chính Nguyên Điện, bởi vậy nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi một người có tu vi Trúc Cơ kỳ như lão phát hiện Lưu Ngọc đến.

"Chúc mừng Lưu sư đệ thành công thăng cấp cảnh giới lên Trúc Cơ, con đường sau này nhất định sẽ rất đáng để mong đợi!"

Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt già nua của Cảnh Nguyên Chương, lão chắp tay, cách nói đầy sự trân trọng.

Trước đây lão cũng đã đầu tư vào rất nhiều người nhưng đáng tiếc là không có một ai có thể thăng cấp lên Trúc Cơ thành công, suy cho cùng thường thường trong một trăm đệ tử nội môn cũng chỉ có một người có thể thăng cấp Trúc Cơ thành công, còn đối với đệ tử ngoại môn thì tỷ lệ còn khoa trương hơn nữa.

Một tông môn lớn như Nguyên Dương Tông nhưng bên ngoài cũng chỉ có bốn năm trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, điều này còn là do tuổi thọ của tu sĩ Trúc Cơ dài hơn so với tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Hiện tại Lưu Ngọc có thể thăng cấp lên Trúc Cơ thành công, nếu vậy tông môn của lão sẽ được bảo hộ và không bị không có nơi nương tựa sau khi lão mất đi, bởi vậy nên một câu chúc mừng này thực sự xuất phát từ nội tâm của Cảnh Nguyên Chương.

"Không dám không dám, thăng cấp Trúc Cơ kỳ căn bản cũng chỉ là bước đầu tiên của con đường tu tiên, mới là cảnh giới thứ hai của tu tiên, làm sao dám nói con đường sau này đáng mong đợi đây?"

Lưu Ngọc thăng cấp Trúc Cơ thành công nên tâm trạng cũng rất tốt, hắn bước tới bên cửa sổ nhỏ mỉm cười đáp lại.

Hai người nhìn nhau rồi đồng loạt cười lớn, khi tiếng cười ngừng lại, Cảnh Nguyên Chương mời Lưu Ngọc ngồi xuống cạnh một chiếc bàn nhỏ trong phòng, sau đó rót cho hắn một chén Linh trà Linh khí dồi dào.

Tiếp đó từ túi trữ vật Cảnh Nguyên Chương lấy ra một pháp khí phi chu màu đen, ngoài ra còn có cả một thanh phi kiếm Hoả Hồng, thân kiếm được điêu khắc hình Hoả Diễm Chi Điểu trông sống động như thật, hai chiếc pháp khí được đặt trên bàn và đẩy về phía của Lưu Ngọc.

"Cảnh sư huynh cái này là có ý gì?"

Lưu Ngọc cau mày bối rối hỏi.

Chiếc phi chu màu đen này hắn đã được trải nghiệm qua, đây chính là một cực phẩm pháp khí, tính cả mức độ phi độn hiếm có của nó cũng tương đương với nửa viên Trúc Cơ đan.

Về phần thanh phi kiếm Hoả Hồng kia, Linh quang và uy lực Linh Giác còn đáng kinh ngạc hơn, vượt qua tất cả các pháp khí mà Lưu Ngọc đã từng thấy qua, chẳng lẽ là... Linh khí?