Chương 207: Gặp lại(2)

Sau khi tiêu dùng để đột phá Trúc Cơ, bây giờ Linh Thạch trong túi trữ vật của Lưu Ngọc cũng chỉ còn lại khoảng ba trăm khối, cũng lại phải gom góp Linh Thạch.

Trong lúc suy nghĩ thì đã đi đến sườn núi, Lưu Ngọc lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao bay về Thanh Tuyền Sơn, đạo ánh sáng giữa ban ngày không hề dễ thấy.

Hơn nửa canh giờ sau, đạo ánh sáng của hắn hạ xuống Tàng Kinh Các, các đệ tử chấp pháp thấy người phi hành là sư thúc Trúc Cơ kỳ thì không ngăn cản.

Lưu Ngọc trực tiếp đi lên tầng bốn của Tàng Kinh Các, dọc theo đường đi cũng không có không có ai nhảy ra ngăn cản.

Không gian tầng bốn của Tàng Kinh Các hơi nhỏ hơn tầng ba, chỉ có ba bốn mươi cái giá sách, Ngọc Ống và sách giấy trên giá cũng ít hơn một nửa.

Lưu Ngọc tùy tiện quan sát điều kiện của tầng bốn, sau đó hắn đi đến quầy quản lý, cũng thấy rõ diện mạo của người bên trong quầy.

Một gương mặt lạnh lùng như băng sương, mắt sáng như những ngôi sao lấp lánh, làn da trắng như tuyết đập vào mắt hắn, đúng là “Lãnh Nguyệt tiên tử” Bạch Vũ Huyên!

Nàng ta vẫn là mặc chiếc váy Lưu Tiên dài tay rộng màu xanh nhạt, giống như là chung tình với chiếc váy, mười năm trôi qua tu vi chỉ cách Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong một bước ngắn.

Lúc Lưu Ngọc quan sát thì Bạch Vũ Huyên lên tiếng.

“Lệnh bài.”

Đôi môi mỏng màu hoa mai của nàng ta khẽ mở, lời ít mà ý nhiều phun ra hai chữ, hiển nhiên là nàng ta không hề nhận ra người trước mặt này từng là tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ từng nghe nàng ta giảng đạo.

Lưu Ngọc nhanh chóng khôi phục tinh thần, lấy lệnh bài ra đặt ở trên quầy.

Gặp lại, hắn đã không còn là thiếu niên khát vọng tương lai kia nữa, bây giờ hắn đã thành thạo “Ma tu yếu lược", đã biết rõ bộ mặt thận của tu tiên giới, nội tâm của hắn sớm đã lạnh lùng vô tình như Huyền Băng vạn năm, trong lòng hắn bây giờ chỉ có đại đạo trường sinh.

“Hàng thứ nhất giá thứ nhất là công pháp miễn phí mà ngươi có thể lựa chọn, nhớ kỹ chỉ có thể lấy một bộ, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Bạch Vũ Huyên cầm lấy lệnh bài kiểm tra rồi trả lại cho hắn, thản nhiên mở miệng.

Thanh âm của nàng ta thanh thúy mà lạnh lùng, như ngọc trai rơi vào mâm ngọc.

Sắc mặt của Lưu Ngọc không hề thay đổi thu hồi lệnh bài vào túi đựng đồ, sau đó hắn đi về phía giá sách.

Mặc dù tông môn cung cấp miễn phí những công pháp cực kỳ bình thường, nhưng lấy nó ra để tham khảo cũng không tệ, cuối cùng trong số rất nhiều Ngọc Ống, hắn đã chọn một bộ công pháp tên là “Khô Vinh quyết”, sau đó phục chế một bản ở quầy, không hề bị thu Linh Thạch.

“Khô Vinh quyết” là một quyển công pháp thuộc tính Mộc bình thường, chỉ có thể dùng để tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, cả tốc độ tu luyện và sức mạnh đều rất bình thường, điểm sáng duy nhất chính là trường thọ, theo công pháp miêu tả thì người tu luyện công pháp này có thể sống lâu hơn các tu sĩ Trúc Cơ bình thường khác, có cơ hội sống đến hai trăm tám mươi tuổi.

Phục chế Khô Vinh quyết xong, Lưu Ngọc tiếp tục lục lọi ở tầng bốn Tàng Kinh Các, cuối cùng tìm được hai loại đan Trúc Cơ kỳ, một loại tên là “Tinh Nguyên đan”, có tác dụng tinh thuần tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, một loại tên là “Dưỡng Nguyên đan”, có tác dụng tăng tu vi lên Trúc Cơ trung kỳ.

Hiệu quả của hai loại đan dược này trong số những đan dược Trúc Cơ kỳ đều được xem là cực kỳ bình thường, đã được lưu truyền rất rộng rãi, Linh thảo cần có cũng tương đối phổ biến, bằng không cũng sẽ không bị bày ở Tàng Kinh Các.

“Bạch sư tỷ, phiền tỷ giúp ta phục chế hai Ngọc Ống này.”

Lưu Ngọc cầm hai tấm Ngọc Ống ghi chép “Tinh Nguyên đan” và “Dưỡng Nguyên đan” đặt ở trên quầy, nói với Bạch Vũ Huyên.

"Lưu sư đệ là Luyện Đan Sư sao?"

Bạch Vũ Huyên không ngạc nhiên khi Lưu Vũ biết tên của nàng ta, sau khi đưa Ngọc Ống qua nàng ta nhẹ giọng hỏi, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, cảm giác như có sự cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm.

Nàng ta chỉ vừa mới biết khi kiểm tra lệnh bài thân phận của Lưu Ngọc, vị sư đệ này và nàng ta giống nhau đều là tu sĩ xuất thân từ Biệt viện nên mới có câu hỏi như vậy.

"Đúng vậy! Có điều tạm thời ta chỉ có thể tinh chế được đan được cấp bậc Luyện Khí kỳ."

"Không biết tại sao Bạch sư tỷ lại hỏi như vậy?"

Lưu Ngọc tiếp nhận Ngọc Ống đã được phục chế sau đó cầm một trăm viên Linh Thạch đặt lên trên quầy, bình tĩnh trả lời.

"Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở sư đệ một câu, Luyện Đan chung quy cũng là ngoại đạo còn cảnh giới của bản thân mới là điều trọng yếu."

"Không nên quá mức mê muội, đến thời điểm thực sự nguy hiểm thì Luyện Đan cũng không thể cứu được ngươi."