Chương 200: Thải Liên sơn(2)
Trang Tử Lăng cũng coi như chưa nghe thấy, vẫn múa bút thành văn như trước, cho đến nửa khắc sau lão mới cất bút, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ngọc:
“Thật ngại quá, để cho sư đệ chờ rồi.”
Lưu Ngọc liên tục khoát tay, hắn trả lời:
“Không đâu, chưởng môn sư huynh bận rộn nghìn việc, sư đệ cũng chỉ là vừa đến, đợi một lát cũng không sao!”
Trang Tử Lăng nghe vậy thì lão nở một nụ cười:
“Sư đệ tuổi còn trẻ mà chỉ nhờ vào một viên Trúc Cơ đan đã thành công đột phá Trúc Cơ, sau này… Rất có tương lai.”
“Ta đã biết mục đích đến đây của Lưu sư đệ.”
Lưu Ngọc định nói gì đó khi nghe thấy lời này, nhưng hắn lại bị Trang Tử Lăng cắt ngang.
Trang Tử Lăng lấy năm khối Linh Thạch trung phẩm trong suốt từ trong túi trữ vật đưa cho Lưu Ngọc, đồng thời giải thích:
“Đây là phần thưởng duy nhất của tông môn dành cho tu sĩ Trúc Cơ vừa mới thăng cấp, về sau hằng năm tông môn còn cấp cho một khối Linh Thạch trung phẩm.”
“Đệ tử Luyện Khí kỳ vì đột phá Trúc cơ mà mua Trúc Cơ đan và các loại Linh vật phụ trợ, bình thường sẽ tiêu hao hết Linh Thạch, sau khi đột phá Trúc Cơ thì ngay cả một món pháp khí cực phẩm cũng không có, không thể phát huy được sức mạnh vốn có.”
“Tông môn cấp năm khối Linh Thạch trung phẩm này cũng là vì để cho đệ tử Trúc Cơ nhanh chóng mua một món pháp khí cực phẩm, không thể để dễ dàng ngã xuống, dù sao bồi dưỡng được tu sĩ Trúc Cơ kỳ không hề dễ dàng.”
Lưu Ngọc nhận Linh Thạch, gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Tu sĩ bình thường lúc mới đột phá Trúc Cơ quả thật là khá khó khăn, bình thường cần năm đến mười năm mới có thể gom góp được một khoản Linh Thạch mua pháp khí, phát huy thực lực vốn có của cảnh giới này, trước đó thì thường sẽ không thể làm đối thủ của tu sĩ cùng cảnh giới.
Trang Tử Lăng thấy vậy thì lão lại lấy ra một quyển trục thật lớn, trải ra bàn, quyển trục hiện ra một bản đồ dãy núi theo hàng ngang, cùng với một ít điểm sáng đỏ xanh, lão nói với Lưu Ngọc:
“Bình thường tu sĩ Trúc Cơ có thể lựa chọn một động phủ trên Thông Thiên phong, hoặc là được cấp một tòa Linh sơn nhị giai để tu hành.”
“Linh sơn màu đỏ là đã có chủ, không thể chọn, điểm sáng màu xanh biểu thị Linh sơn vô chủ, sư đệ có thể tùy ý lựa chọn.”
Thông Thiên phong là tòa Linh sơn tứ giai duy nhất hiện nay, đỉnh núi có Linh khí dồi dào nhất đã bị Nguyên Anh lão tổ duy nhất của tông môn chiếm giữ, động phủ ở sườn núi chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể mở, mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì chỉ có thể chọn động phủ ở chân núi, nhưng cho dù là ở chân núi thì Linh khí cũng nồng đậm hơn so với Linh sơn nhị giai bình thường, huống chi ở gần với các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng có thể thường xuyên ngồi nói chuyện trao đổi với nhau.
“Tại hạ dự định chọn một tòa Linh sơn để tự mình tu hành.”
Lưu Ngọc bình tĩnh nói, không hề do dự.
Bí mật trên người hắn không hề ít, nếu như bí mật về Tiên Phủ bị bại lộ thì sợ rằng Nguyên Anh lão tổ cũng sẽ tự mình truy sát hắn, hắn đã được định trước là không hợp để qua lại thân thiết với người khác.
“Lưu sư đệ có thể nhìn kỹ hơn, ta đi lấy Ngọc Sách tông môn đến.”
Trang Tử Lăng nói xong thì xoay người đi đến hậu điện.
Lão không cảm thấy kỳ lạ với lựa chọn của Lưu Ngọc, không hề thấy đó là một sở thích cá nhân khác biệt, cũng không phải chỉ có một mình hắn chọn như vậy.
Hai mắt Lưu Ngọc nhanh chóng quét qua, tỉ mỉ quan sát quyển trục, cuối cùng hắn lựa chọn một tòa Linh sơn tên là “Thải Liên sơn”, Linh sơn này cách bảy đại Linh Sơn khá xa, tương đối gần biên giới tông môn, nhưng mà lại khá gần vài phường thị.
Lúc này Trang Tử Lăng cầm Ngọc Sách tông môn đến, lão ở trước mặt Lưu ngọc viết tên xuống, sau đó bảo Lưu Ngọc lưu lại một đạo khí tức thần hồn.
Khi tu sĩ Trúc Cơ lưu lại y phục, đồ dùng hằng ngày hay tóc các loại giống như tu sĩ Luyện Khí kỳ thì hiệu quả sẽ giảm đi nhiều, tu sĩ Trúc Cơ có bản lĩnh cao cường có thể dễ dàng phá giải.
Nhưng khí tức thần hồn thì khác, bất kể là người đó có thay đổi như thế nào thì khí tức thần hồn đều không thay đổi, chỉ có tu vi Kim Đan kỳ trở lên mới có thể che giấu nó, dùng cái này để hạn chế tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì không thể thích hợp hơn.
Một khi Lưu Ngọc lưu lại khí tức thần hồn thì tên của hắn sẽ sáng lên, tông môn có thể nhận được tình hình sinh tử của tu sĩ, khi cần thiết còn có thể lợi dụng đạo khí tức này để chú sát, truy sát người phản bội tông môn.
Lưu Ngọc không hề do dự khép hai ngón tay lại, ấn mi tâm, sau đó điểm lên tên của mình trên Ngọc Sách tông môn.
Sau khi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, Tôn Thần diệu pháp đã có rất nhiều thủ đoạn có thể sử dụng, đạo khí tức thần hồn này của Lưu Ngọc đương nhiên là giả mạo, có thể thắp sáng tên của hắn trong khoảng ba trăm năm, hơn nữa đạo khí tức này không chứa khí tức của hắn, người khác đừng hòng mơ tưởng có thể dựa vào cái này để chú sát hoặc truy tìm vị trí của hắn.
Không chỉ như thế, “Tôn Thần diệu pháp” Trúc Cơ Thiên còn bổ sung thêm một loại Sưu Hồn thuật tên là “Toái Linh Sưu Hồn thuật”, nhưng mà thần thức đạt đến trình độ Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể tu luyện.