“Động phủ Thanh Tố sơn chỉ có bốn mươi chín cái, sử dụng trong một khoảng thời gian dài, chỗ Linh Thạch này sợ là không dễ kiếm.”
Lưu Ngọc nhìn lại một lần, mặc dù người này đã phun cả vốn lẫn lãi đã ăn từ chỗ của hắn ra, nhưng mà nếu có cơ hội, hắn vẫn không ngại đào hố người này lần nữa.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu trên lưng hắn, trước người phản chiếu một cái bóng đen.
Lưu Ngọc vỗ túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, tạo thành một Hắc Sắc Kiếm đao có hình dáng kỳ lạ, phồng lớn lên dài khoảng nửa trượng, rộng khoảng hai thước.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên thân kiếm, điều khiển pháp khí nhanh chóng bay đi, rất nhanh đã trở thành một chấm đen phía chân trời.
Lưu Ngọc tính toán tốc độ bay của bản thân, lúc này tốc độ phi hành toàn lực của hắn có lẽ là đã gấp đôi Luyện Khí kỳ, sở dĩ tốc độ có sự gia tăng lớn đến như vậy là vì hai nguyên nhân.
Đầu tiên là cảnh giới tu vi đã tăng lên, thứ hai là nguyên nhân từ pháp khí.
Pháp lực tu vi Luyện Khí kỳ sử dụng pháp khí cực phẩm vẫn còn quá miễn cưỡng, chỉ có thể pháp huy ba bốn phần sức mạnh bên ngoài, khoảng cách đến phát huy được toàn bộ sức mạnh còn kém rất xa.
Mà chất lượng trạng thái pháp lực dạng lỏng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã tăng lên nhiều, đã có thể hoàn toàn phát huy toàn bộ sức mạnh của pháp khí cực phẩm, cho nên bất kể là tốc độ bay hay là sức mạnh đều là tăng theo cấp số nhân.
…
Thanh Vân phong đồ sộ sừng sững, bên trên mây mù lượn lờ, Linh khí mơ hồ.
Một đạo ánh sáng từ xa bay đến gần, hạ xuống ở sườn núi, hiện ra một thanh niên mặc thanh sam, màu da hơi trắng, dung mạo bình thường.
Đó chính là Lưu Ngọc!
Nguyên Dương Tông quy định, đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám, đệ tử nội môn mặc áo bào trắng, đến Trúc Cơ kỳ rồi thì không có hạn chế, ăn mặc như thế nào hoàn toàn dựa vào sở thích của bản thân.
Chuyện đầu tiên sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ đương nhiên là phải đến chỗ trưởng môn báo cáo, đổi thân phận đệ tử thành thân phận chấp sự, như thế có thể được hưởng thụ đãi ngộ mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ nên có.
Một năm trước Lưu Ngọc đến đây nhận Trúc Cơ đan rất vội vàng, căn bản là không có thời gian quan sát Thanh Vân phong, lần này đến đây hắn không vội, cho nên chậm rãi đi lên.
Thanh Vân phong rất khác với Thanh Tuyền phong náo nhiệt ồn ào, người tới người đi, nơi này là một nơi quan trọng của tông môn, số người lui tới rõ ràng ít hơn rất nhiều, nhưng tu vi tổng thể lại tương đối cao, thỉnh thoảng còn có thể thấy bóng dáng tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Đệ tử Luyện Khí kỳ nói chuyện với nhau cũng phải hạ thấp giọng, sợ làm phiền đến các trưởng bối, cao nhân đi ngang qua.
Lưu Ngọc một đường đi đến đại điện của tông môn, dọc đường các đệ tử Luyện Khí kỳ đều hành lễ vấn an, chạm mặt nhau còn lui qua một bên nhường cho hắn đi trước, tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác đối mặt với hắn cũng sẽ hiền hòa gật đầu, bản thân hắn cũng mỉm cười đáp lại một cái.
Tăng lên một cảnh giới, góc nhìn và phong cảnh đã rất khác.
Đệ tử thi hành nhiệm vụ trước cửa đại điện của tông môn có một người hắn trùng hợp đã gặp qua trước đó, người đó chính là đệ tử đã hỏi thăm mục đích đến đây của Lưu Ngọc, gã đương nhiên nhận ra đệ tử đi theo Cảnh Nguyên Chương một năm trước, bây giờ đã nhảy vọt trở thành sư thúc.
“Đệ tử Tằng Dịch bái kiến sư thúc, không biết sư thúc muốn làm gì.”
Tằng Dịch sửng sốt một lúc, lúc gã kịp phản ứng lại thì hoảng sợ nói, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ lúc trước gã có đắc tội với vị sư thúc này chỗ nào không?
Máu đùa giỡn của Lưu Ngọc nổi lên, sắc mặt hắn không thay đổi nhìn chằm chằm Tằng Dịch, cho đến khi trán gã bắt đầu đổ mồ hồi thì hắn mới cười như không cười nói:
“Lưu mỗ muốn gặp mặt chưởng môn, nhờ ngươi lại đi thông báo một tiếng.”
Tằng Dịch nghe được lời này giống như là được đại xá, vội vàng đáp ứng, chắp tay rồi đi vào trong đại điện.
Qua khoảng thời gian nửa chén trà, Tằng Dịch trở lại, cung kính nói:
“Mời Lưu sư thúc vào, chưởng môn cho mời!”
Lưu Ngọc không tiếp tục làm khó đệ tử này nữa, hắn khẽ gật đầu, sau đó đi vào đại điện của chưởng môn.
Vẫn là Thiên Điện một năm trước, không gian Thiên Điện này lại không hề nhỏ, dài rộng cao đều trên mười trượng.
Lúc nhìn thấy Trang Tử Lăng, lão đang thẳng lưng ghi chép, giống như là đang xử lý sự vụ của tông môn, bên cạnh bàn có một pho lư hương, hương khói nhàn nhạt bay lên từ trong lư, khiến cho lòng người cảm thấy bình tĩnh, dường như dược hiệu không khác “An Thần hương” bao nhiêu.
“Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong.”
Lưu Ngọc rùng mình, lúc này đây hắn cảm nhận được chính xác tu vi của lão, chỉ cách một bước ngắn đến ngưng kết Kim Đan.
Thực lực chênh lệch quá lớn, hắn không dám lên tiếng mạo phạm quấy rầy, mà là đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.