Chương 172: Con đường trở về (2)

Để không để lại sơ hở cho người khác, tháng trước sau khi khoản cuối cùng đến tay, mấy người Ngũ Xương đã xử lý người bình thường biết chuyện xong xuôi.

Lưu Ngọc chỉ khẽ gật đầu sau đó đứng yên không nhúc nhích, cũng không có hứng thú nói chuyện.

Cuộc chiến tranh của Tu Tiên Giới Sở quốc còn lâu mới kết thúc, sau khi trở về không biết có đi lên tiền tuyến hay không. Tâm trạng của mấy người Ngũ Xương, Chu Quý Ba đều nặng nề, cũng không có tâm trạng để nói cười.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Khoảng nửa khắc sau đó, hai tên đệ tử kiểm tra trận pháp quay trở về, bẩm báo với Điền Phúc rằng trận pháp cũng không có vấn đề gì.

Lưu Ngọc thấy vậy, hỏi: "Điền sư đệ còn có vấn đề gì không?"

"Không có không có, không còn vấn đề gì cả."

Điền Phúc liên tục lắc đầu nói.

"Nếu đã như vậy, việc bàn giao nhiệm vụ coi như đã hoàn thành."

"Vậy thì mạch khoáng sẽ giao cho sư đệ, trong thời kỳ đặc biệt này nhất định phải cẩn thận tu sĩ Hợp Hoan Môn, ngươi tự mình thu xếp cho ổn thỏa!"

"Bây giờ mấy người Lưu mỗ bọn tôi phải trở về tông môn."

Lưu Ngọc hiếm có mà dặn dò hai câu, sau đó nhấc hai tay lên khẽ chắp tay, rồi lấy Huyết Ẩm đao ra định rời khỏi đây.

"Lưu sư huynh khoan đã, để chúng ta tiễn sư huynh một đoạn đường!"

Điền Phúc nghiêm túc đáp lễ. Thật ra gã còn muốn tìm hiểu từ miệng Lưu Ngọc về tình huống ở phụ cận này một phen.

"Sư huynh khoan đã, chúng ta tiễn sư huynh một đoạn đường!"

Bốn tên đệ tử ngoại môn đi theo Điền Phúc cũng đồng loạt chắp tay nói.

Lưu Ngọc có thể đoán được đại khái suy nghĩ của mấy người Điền Phúc, thế nhưng cũng chẳng sẵn lòng hướng dẫn cho người sau.

Hắn tiêu sái xoay người, đưa lưng về phía mấy người bọn họ nói:

"Lưu mỗ còn có việc quan trọng phải trở về tông môn để xử lý, cho nên không thể trò chuyện lâu với mấy vị sư đệ được."

"Không cần phải tiễn, bọn ta đi đây."

Giọng điệu của Lưu Ngọc lạnh lùng, có ý thẳng thừng từ chối bọn họ. Hắn nói xong thì vẫy tay với mấy người Ngũ Xương, sau đó truyền pháp lực vào Huyết Ẩm đao, hóa thành một luồng độn quang màu đỏ thẫm bay lên bầu trời.

Ngũ Xương tự nhận bản thân là chân chó số một, đương nhiên sẽ không chút do dự mà lấy pháp khí ra đuổi theo.

Ba người Chu Quý Ba và Tạ Hoa Hùng sống chung với nhau mấy năm, đã có chút hiểu rõ tính cách của Lưu Ngọc, bọn họ cũng vô cùng bội phục thực lực và thủ đoạn của vị sư huynh này. Cho nên khi thấy thế thì bọn họ cũng vội vàng lấy pháp khí của mình ra theo sát phía sau.

Đợi sau khi mấy người bọn họ bay lên trời, năm luồng độn quang di chuyển, lần lượt bay về hướng nơi sâu ở phía nam Thanh Châu, không lâu sau chỉ còn lại có mấy điểm sáng mơ hồ.

Trận chiến tranh đã bao trùm toàn bộ Sở quốc này, có tu sĩ ngã xuống lặng yên không một tiếng động, hóa thành một nắm đất vàng, bị người khác quên đi rất nhanh, có người mở ra một con đường máu, tranh thủ bắt được một con đường sống, lại có người trở nên nổi tiếng sau một một trận chiến, danh tiếng truyền khắp Sở quốc.

Có một số gia tộc nhỏ và tông môn nhỏ cũng do vậy mà suy tàn tiêu vong, có vài tán tu cũng bởi vậy mà tu vi tiến bộ nhanh chóng, thành lập gia tộc mới, tông môn mới ở trước di hài của người trước.

Một cuộc chiến tranh đã làm thay đổi hoàn toàn cục diện của Tu Tiên Giới, ảnh hưởng đến vận mệnh của rất nhiều tông môn nhỏ, gia tộc nhỏ, và vô số tu sĩ đã bị cuốn vào vòng xoáy này.

Trong quá trình đi đến Hàn Nguyệt Thành thì vội vàng gấp gáp, chỉ vào những lúc pháp lực bị tiêu hao đến mức độ nhất định mới dừng lại để khôi phục pháp lực, cũng không dừng lại quá nhiều trên dọc đường đi. Nhưng lúc trở về tông môn thì không cần phải vội vàng như vậy, gặp phải phường thị hay là nơi tụ tập của tu tiên giả, thì mấy người bọn họ đều sẽ đi vào xem xét một hồi.

Mua một ít tài nguyên đặc trưng của địa phương, cho dù lúc trở về tông môn làm quà tặng cho hảo hữu, hay là mua giá thấp bán giá cao để kiếm chút phí đi đường vất vả cũng không tệ, dù sao cũng thuận đường.

Lúc Lưu Ngọc đi qua phường thị cũng sẽ đi vào trải nghiệm náo nhiệt một chút, nhìn xem những nét đặc sắc ở đấy, đương nhiên mục đích chính của hắn là bán đan dược đổi lấy một khoản Linh Thạch.

Mấy người bọn họ sau khi đi vào phường thị sẽ tách nhau ra. Lưu Ngọc sẽ tìm một nơi để dịch dung trước đã, sau đó dùng "Ẩn Linh thuật" điều chỉnh tu vi, có khi là Luyện Khí tầng tám, có khi là Luyện Khí tầng sáu, sau đó lần lượt chọn ra rồi xử lý hết số đan dược đang nắm trong tay.

Đến lúc cách Nguyên Dương Tông còn khoảng năm sáu ngày đi đường, Lưu Ngọc đã bán hết số đan dược luyện chế lần trước, tổng cộng thu được khoảng hai ngàn Linh Thạch.

Sau một tháng hành trình, thì mấy người bọn họ cũng đã về tới Nguyên Dương Tông. Mặc dù lúc trở về, tu vi của bọn họ đều có tiến bộ lớn, nhưng bởi vì lúc đi lúc dừng lại, cho nên thời gian cuối cùng cũng không khác dự tính lắm.