Điền Phúc tỏ vẻ đã biết, hé miệng tính nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại, cho đến khi Lâm Đại Dũng gọi bốn người Ngũ Xương tới.
"Lưu sư huynh."
Bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba đồng loạt chắp tay, cung kính nói.
Năm năm trôi qua, cũng không phải chỉ có tu vi của mỗi mình Lưu Ngọc là có tiến triển, tu vi của bốn người bọn họ ít nhiều gì cũng có chút tiến bộ.
Nhờ vào một khoản lớn tài nguyên và Linh Thạch vào năm năm trước, mà hai người Ngũ Xương và Chu Quý Ba đều đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, nhưng đáng tiếc, sau ba mươi tuổi Ngũ Xương mới tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, nên đã không cơ hội vào nội môn.
Mà Chu Quý Ba sau khi lấy được tài nguyên kia thì lập tức xin Lưu Ngọc hỗ trợ, thông qua Hầu gia và Công Tôn gia mà đã mua được hai loại đan dược, linh vật hỗ trợ đột phá bình cảnh. Đến cuối cùng, ở độ tuổi ba mươi hắn ta đã đột phá được Luyện Khí hậu kỳ, lần này trở về tông môn chỉ cần báo cáo với tông môn, trải qua kiểm tra sau đó là có thể thăng chức vào nội môn.
Về phần hai người Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc, khoảng cách đạt tới bình cảnh vẫn còn xa, năm năm trôi qua bọn họ cũng đã tu luyện tới Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong.
Mặc dù tu vi và thực lực của bốn người có tiến triển khá lớn, nhưng đối với Lưu Ngọc vẫn cung kính như trước, chỉ bởi một nguyên nhân, bởi vì tiến bộ của Lưu Ngọc càng lớn hơn so với bọn họ.
Mấy người cũng biết thân phận của Lưu Ngọc là Luyện Đan Sư, trong năm năm qua cũng từng mua đan dược từ hắn, đương nhiên giá cả rẻ hơn giá thị trường một chút.
Vẻ mặt Lưu Ngọc thờ ơ bình tĩnh, hắn khẽ gật đầu, sau đó vươn tay sang bên cạnh giới thiệu: "Vị này là Điền sư đệ, năm người bọn họ đến đây để tiếp nhận chúng ta đóng quân ở mạch khoáng này."
"Điền sư huynh." Bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba chắp tay chào Điền Phúc, thể nhưng thái độ này tương đối tùy ý.
Dù sao ngay cả Ngũ Xương cũng có pháp khí thượng phẩm, tu vi cũng đột phá đến Luyện Khí tầng bảy, thực lực so với đệ tử nội môn bình thường đã không có chênh lệch lớn, bọn họ hành lễ chẳng qua chỉ là ngại thân phận mà thôi.
"Được rồi, không nói lời dư thừa nữa. Trước tiên hoàn thành nhiệm vụ bàn giao, mang sổ sách, lệnh bài với cả túi trữ vật dùng chung tới đây hết đi."
Đợi tất cả mọi người chào hỏi nhau xong, Lưu Ngọc cũng không muốn khách sáo với mấy người bọn họ lãng phí thời gian nữa, cho nên đứng ra cắt đứt hào hứng còn đang muốn tán gẫu của mấy người Điền Phúc.
"À, được."
Ngũ Xương lập tức làm theo, gã cười hì hì lấy ra ba món tự tay đưa cho Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc tiếp nhận ba món đồ, hơi xoay người, tiện tay đưa cho Điền Phúc, đồng thời giới thiệu: "Đây là sổ sách ghi chép lại đã khai thác bao nhiêu quặng thô ở Hàn Thiết, trong túi trữ vật là khoáng thạch được khai thác từ tháng này cho đến bây giờ, tấm lệnh bài này là lệnh bài khống chế trận pháp mạch khoáng."
"Bây giờ Điền sư đệ có thể kiểm tra một chút sổ sách và khoáng thạch trong túi trữ vật, nếu không có vấn đề gì thì việc bàn giao coi như đã hoàn thành."
Lưu Ngọc nói một mạch, sau đó bình tĩnh nhìn Điền Phúc.
Khoáng thạch được ghi trong sổ sách khó khăn lắm mới đủ số lượng của nhiệm vụ mỗi tháng, về phần mỗi tháng phần khai thác nhiều hơn, đương nhiên sẽ lọt vào túi năm người kia.
Về phần mấy người Ngũ Xương vì để ăn no một chút, có bóc lột người bình thường ở mạch khoáng quá mức hay không thì Lưu Ngọc cũng không quan tâm. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì, thì hắn sẽ không nhúng tay vào việc quản lý mạch khoáng.
Điều đáng nói chính là, từ sau khi mấy người Ngũ Xương biết được thực lực thần thông của hắn, thì chẳng cần nhiều lời, cứ mỗi tháng bọn họ đều sẽ giữ lại một phần lớn khoáng thạch cho hắn. Mặc dù Lưu Ngọc không thèm để ý đến chút Linh Thạch này, nhưng không thèm để ý là một chuyện, còn phần thuộc về mình có cầm hay không lại là một chuyện.
Hai năm đầu tiên, quặng thô của mỗi tháng vẫn chỉ trị giá có mười khối Linh Thạch, nhưng càng về sau thì lại càng nhiều, đến tháng trước phân đến chỗ của hắn đã có giá trị mười bảy Linh Thạch.
Ngay cả Tôn Cúc, một sư muội mà lúc trước không muốn sát thương đến người bình thường, cầm lấy một phần khoáng thạch thuộc về mình thì vẫn yên tâm thoải mái, vui vẻ chịu đựng.
Lòng người sẽ thay đổi, khi Linh Thạch đạt tới một số lượng nhất định, cũng có thể thay đổi tình trạng của bản thân, ngay cả cái gọi là lương tâm cũng sẽ tạm thời bị che lấp.
Điền Phúc nhận lấy ba món đồ, theo lời Lưu Ngọc nói mà bắt đầu kiểm tra sổ sách, giao lệnh bài cho hai tên đệ tử ngoại môn đi theo gã đến kiểm tra.
Gã đương nhiên hiểu rõ chuyện mờ ám trong đó, nhưng cũng không có ngạc nhiên gì cả.
Đây đã là một dạng quy tắc ngầm, về phần ăn no hay ăn nhiều thì phải xem bản lĩnh và thủ đoạn của cá nhân.
"Lưu sư huynh, không có vấn đề gì cả."
Người tu tiên đọc nhanh như gió, khả năng ghi nhớ vượt xa người bình thường. Chưa tới mười mấy hơi thở, Điền Phúc rất nhanh kiểm tra xong, khách khí nói với Lưu Ngọc.
Tham thì tham, bóc lột thì bóc lột, nhưng vẫn phải làm tốt hình thức bên ngoài. Kiểu sổ sách này tự có người chuyên phụ trách đi làm, mấy người Ngũ Xương chỉ cần xem qua là được.