Chương 141: Hiện trạng tán tu(2)

Lưu Ngọc bước đi không ngừng, hắn triển khai thần thức tiếp cập toàn bộ tình hình trong phạm vi sáu mươi lăm trượng, hắn quan sát tình cảnh và địa hình xung quanh, với cả những tán tu trong những căn nhà tranh nhà gỗ.

Hắn ghi nhớ địa hình vào trong đầu, trong lòng vạch ra các tuyến đường đi, để nếu lỡ như lát nữa có chuyện gì xảy ra trên đường đi, cho dù là truy kích hay là rút lui thì đều có thể dùng đến được.

Lưu Ngọc chú ý tới tu vi của những tán tu này, đa số tu vi của bọn họ đều thấp cả, trong mười người thì chỉ có hai người là có tu vi Luyện Khí trung kỳ, những tán tu còn lại đều là Luyện Khí sơ kỳ.

Mặc dù số lượng tán tu của Tu Tiên Giới khá đông đảo, nhưng tài nguyên có được lại ít đến đáng thương.

Nếu như chia tài nguyên tu tiên của Sở quốc ra thành mười phần, như vậy chín phần năm tài nguyên đều được đủ mọi tông môn tông môn và gia tộc nắm giữ trong tay, vỏn vẹn chỉ có nửa phần tài nguyên là rơi vào tay tán tu, lấy số lượng tán tu khổng lồ mà tính ra, thì tài nguyên thật sự ít đến đáng thương.

Dựa theo ghi chép ngàn năm trước, Tu Tiên Giới ở Sở quốc xuất hiện một tán tu tài giỏi xinh đẹp đến kinh người, người nọ tên là Ôn Thiên Trạch, trải qua những khó khăn loại trừ muôn vạn khó khăn rốt cục kết thành Nguyên Anh, cuối cùng tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ.

Hắn có cảm giác tán tu tu luyện rất gian nan, có ý muốn liên hợp với các tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác thành lập liên minh tán tu. Thế nhưng sau khi tin tức truyền ra lại không còn động tĩnh gì, vị Ôn tiền bối này giống hệt như hoàn toàn bốc hơi ở trần gian, biến mất ở Tu Tiên Giới Sở quốc, không còn tung tích.

Từ đó về sau năm tông môn lớn của Sở quốc không hẹn mà cùng gia tăng áp lực chèn ép tán tu, thế lực tán tu từ đó không thể gượng dậy nổi, tán tu tu luyện cũng càng thêm gian nan khó khăn.

Cho nên phần lớn là tu sĩ tông môn và tu sĩ gia tộc sẽ xem thường các tán tu nghèo khó vất vả, mà tán tu lại nghĩ hết mọi cách muốn được gia nhập tông môn, gia tộc, để có một hoàn cảnh tu luyện tốt hơn.

Lưu Ngọc chú ý tới một điểm, tu sĩ Hầu gia và tu sĩ Công Tôn đều nhìn về phía tán tu ven đường với ánh mắt khinh bỉ và coi nhẹ, không hề có chút che giấu nào.

Cho dù chỉ là một gia tộc Luyện Khí kỳ nhỏ, hoàn cảnh tu luyện và tài nguyên tu tiên cũng tốt hơn rất nhiều so với đại đa số tán tu. Hai nhà thường xuyên tiếp xúc với một bộ phận tán tu, cho nên bọn họ vô cùng biết rõ tình huống của những tu sĩ này, biết những tán tu này ở Dương Giác sơn kết lư tán tu, trong toàn bộ quần thể tán tu thì cũng coi như là thấp kém, thuộc loại khá là nghèo túng.

Những tán tu này nhìn thấy trên y bào khắc ký hiệu của Hầu gia, Công Tôn gia và đoàn người mặc trang phục Nguyên Dương Tông thì đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, và cũng giống như đã quen với ánh mắt khinh thường của bọn họ, cho nên có rất ít người cảm thấy tức giận.

Có đủ mọi ánh mắt như sợ hãi, nghi ngờ, tò mò, không rõ những tu sĩ có tu vi cao thâm, sức mạnh lớn mạnh này lại đến nơi như Dương Giác sơn này làm gì.

Đoàn người Lưu Ngọc như rơi vào cảnh không người, tiếng động phát ra trong lúc đi lại đã quấy rầy tán tu tu luyện ven đường, nhưng lại không có ai dám đứng ra chỉ trích bọn họ.

Tu Tiên Giới thực lực vi tôn, sẽ không có tu sĩ nào sẽ để ý đến cảm nhận của kẻ yếu.

Đoàn người di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh, mất chưa đến nửa khắc đã đi từ chân núi gần đến đỉnh núi.

Dựa vào tin tức nhận được từ chỗ Phong Quảng Tú và Phong Quảng U, tu sĩ Hợp Hoan Môn đã xây dựng một căn nhà gỗ ở chỗ gần đến đỉnh núi Dương Giác sơn, năm người sinh sống trong căn nhà gỗ.

Có một vài con đường dẫn từ chân núi lên đến sườn núi, nhưng chỉ có một con đường từ sườn núi lên đến đỉnh núi.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ điều khiển phi kiếm bay lên cần vài giây đồng hồ, trong chiến đấu đương nhiên sẽ không cho tu sĩ của kẻ có khoảng thời gian kia, chỉ cần bảo vệ được cái đạo lý quan trọng này, thì đến lúc đó tu sĩ Hợp Hoan Môn có muốn chạy trốn cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Lúc sắp tới nơi đó, Lưu Ngọc vươn cánh tay phải ra ra hiệu cho mọi người dừng bước.

Lưu Ngọc xoay người, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương, anh nói: "Hầu đạo hữu, Công Tôn đạo hữu, theo ý kiến của Lưu mỗ thì chúng ta vẫn nên để vài tu sĩ ngồi đợi ở đây, để tránh trường hợp tu sĩ Hợp Hoan Môn chạy trốn!"

Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương nhìn nhau, lúc này số lượng tu sĩ bên mình chiếm ưu thế rất lớn, phân ra mấy người cũng sẽ không gây ảnh hưởng lớn gì, cho nên bọn họ cũng không có ý kiến.

"Lời này nghe có lý, vậy thì nghe theo sự sắp xếp của Lưu đạo hữu vậy!"

Nguồn tài nguyên của Phong gia vẫn còn cần Lưu Ngọc báo cáo lên Nguyên Dương Tông thì mới có thể danh chính ngôn thuận được, bọn họ đương nhiên sẽ không làm cho Lưu Ngọc mất mặt vào lúc này, cho nên vội vàng gật đầu đồng ý.

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sau đó chọn ra hai người của Hầu gia ra, và một người của Công Tôn gia ra, với cả Chu Quý Ba, sắp xếp cho bọn họ ở lại chỗ này. Bốn người đều là những tu sĩ Luyện Khí tầng sáu, cho dù có là tu sĩ Luyện Khí tầng chín của Hợp Hoan Môn chạy trốn xuống đây, thì bốn người họ cũng có thể tạm thời giữ chân được nửa khắc.

"Vâng!"