Chương 140: Hiện trạng tán tu

Dương Giác sơn nằm ở phía nam của Hàn Nguyệt Thành, chỉ cách phường thị Hoàng Sơn năm mươi dặm.

Ngọn núi này cũng không tính là cao lắm, chỉ khoảng ba trăm trượng. Vì trên đỉnh núi có hai chỗ nhô lên, cho nên nhìn từ phía xa xa thì trông giống như sừng dê vậy, vì thế có tên gọi là Dương Giác sơn.

Dương Giác sơn có một linh mạch hơi yếu, đương nhiên là linh mạch này yếu hơn linh mạch của Tiểu Mi sơn nhiều, linh khí trên núi vỏn vẹn chỉ dày đặc hơn trần gian dưới núi đôi chút mà thôi.

Thế nhưng như thế cũng đã vô cùng quý giá đối với rất nhiều tán tu sa sút. Dần dà trên núi dần tụ tập một nhóm tán tu, hoặc là bọn họ đơn thân độc mã, hoặc là đi theo từng tốp, kết lư đồng tu ở tại nơi đây.

Mặc dù tán tu kết lư đồng tu ở Dương Giác sơn không ít, nhưng phần lớn bọn họ có tu vi thấp, lại cũng không có hình thành thế lực như "Đồng Tu Hội".

Những nhóm tán tu hoặc lớn hoặc nhỏ này luôn duy trì cảnh giác lẫn nhau, giống như không đoàn kết, hoàn toàn không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với các gia tộc tu tiên và đoàn thể to lớn xung quanh.

Nơi này tốt xấu lẫn lộn cả, những tán tu này ngoại trừ những đồng bọn kết lư đồng tu với nhau ra, thì lại có tính cảnh giác vô cùng mạnh đối với những tu sĩ khác, lai lịch thân phận của bản thân lại càng phải giữ kín như bưng, sẽ không dễ dàng để lộ.

Vì bản thân bọn họ sợ hãi nếu như một ngày nào đó bọn họ đắc tội với các tu sĩ khác, như thế sẽ làm liên lụy đến gia tộc và người thân đời thường.

Lúc trước nói tin tức của tu sĩ Hợp Hoan Môn cho Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương biết xong, trên đường ngự kiếm bay trên không này thì hai người đã thần thức truyền âm kể lại tư liệu của Dương Giác sơn.

Lưu Ngọc đang ngự Kim Long kiếm không ngừng chạy đua với ánh mặt trời đang dần ló dạng, ánh mắt hắn lộ vẻ suy tư.

Ở Dương Giác sơn tốt xấu lẫn lộn, có đủ mọi loại tu sĩ khác nhau, mà bọn họ lại còn không biết lai lịch thân phận của lẫn nhau, Hợp Hoan Môn sẽ lựa chọn chỗ này làm nơi ẩn náu, quả thật rất thích hợp, chỉ sợ không thể nào thiếu việc tu sĩ Phong gia chỉ điểm mà thôi.

Nhóm người không ngừng chạy đua với ánh mặt trời đang dần ló dạng, lúc vừa đến giờ Thìn thì sắc trời đã hơi sáng, ánh sáng bao trùm hơn một dặm ở Dương Giác sơn, mất ba khắc thời gian để khôi phục pháp lực đã bị tiêu hao trên đường đi.

Lúc này mặt trời đỏ đã hoàn toàn lộ ra đường chân trời, ánh sáng rực rỡ trải rộng khắp núi rừng, trong núi còn có từng màn sương mù mỏng như ẩn như hiện.

Lưu Ngọc với mười bảy người đón ánh mặt trời, không để ý đến màn sương mù nhàn nhạt kia, mà phóng xuyên qua núi rừng, bắt đầu đi về phía Dương Giác sơn.

Bởi vì cách Dương Giác sơn đã không còn xa, vì để tiết kiệm pháp lực, cho nên mọi người đã sử dụng Ngự Phong thuật mà đi tiếp.

Bởi vì ngọn núi này không thuộc về cá nhân ai cả, hay là thế lực nào cả, cho nên không có người quản lý, các loài thực vật sinh trưởng tươi tốt nhưng có chút lộn xộn.

Cũng không hề mở ra những con đường lớn dẫn lên núi, mà vỏn vẹn chỉ có mấy con đường nhỏ quanh co kéo dài lên núi.

Lưu Ngọc tăng cường thêm Ngự Phong quyết trên đùi, đi một bước là đã cách xa hai ba trượng, đi dọc theo con đường nhỏ đi lên trên núi.

Trong rừng núi thỉnh thoảng xuất hiện thân ảnh của những thú nhỏ, nó nhìn thấy một nhóm tu sĩ tràn ngập sát khí, nhất thời sợ hãi nhanh chóng chui vào bụi cỏ không thấy bóng dáng đâu.

Đợi đến khi đi lên đến sườn núi, trên đường thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy từng căn nhà tranh, nhà gỗ lớn hoặc nhỏ, những căn nhà đó đều được xây dựng bởi các nguyên liệu tại chỗ, đều dùng cỏ cây để xây dựng nên.

Trước nhà gỗ ít thì có một người, nhiều thì có cỡ ba bốn người đang hô hấp thổ nạp, luyện hóa Linh Khí thiên địa.

Đoàn người Lưu Ngọc cũng không có ý muốn đè nén, giảm nhẹ tiếng bước chân, cho nên những tán tu này nghe được tiếng bước chân thì đều cảnh giác mở mắt ra, nhìn về nơi phát ra tiếng động.

“Ai đó...!”

Có tán tu lộ ra vẻ tức giận, có thể thấy rõ đây không phải là kiểu chủ nhà dễ đối phó, xem ra là “cao thủ” trong tán tu.

Lúc này bị quấy rầy quá trình tu luyện, đương nhiên tâm trạng đang vô cùng kém, vừa mở miệng đã muốn bắt đầu "thăm hỏi".

Nhưng đợi tới khi tán tu nọ nhận ra số lượng người tới quá đông đúc, hơn nữa trên mặt bọn họ mơ hồ còn mang chút sát khí, thì tán tu này mới vội vàng giữ lại lời nói trong miệng.

Sau khi cảm nhận được trên người những người này tản ra luồng linh áp lớn mạnh, tu vi của từng người đều mạnh hơn bản thân người nọ, trong mắt tán tu này hiện lên vẻ sợ hãi, muốn lùi về trốn trong nhà tranh nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Đợi đến khi thấy đoàn người Lưu Ngọc đã đi qua căn nhà đơn sơ của gã, và không hề dừng chân mà tiếp tục hành trình đi lên núi, đến lúc này gã mới thở phào nhẹ nhõm, như có chút cảm giác sống sót sau kiếp nạn.