Chương 139: Tội lỗi
“Nếu như đã lấy được những tin tức của các tu sĩ Hợp Hoan Môn rồi, Lưu sư huynh, mấy người này nên xử lý như thế nào…”
Ngũ Xương nói xòn, chỉ tay về phía ba người của Phong gia đang bị bắt, hướng ánh mắt dò hỏi về phía Lưu Ngọc, hỏi làm thế nào để đối phó với những người này.
“Phong Quảng U này…”
Ánh mắt Lưu Ngọc lạnh như băng, không có nói hết câu, tay làm động tác cứa cổ.
Số phận con người được định đoạt trong nháy mắt, lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Vâng!”
Ngũ Xương thấy vậy lập tức thấp giọng đáp, giống như thuộc hạ, có xu hướng thành công trở thành một tay sai.
Hắn ta nói xong, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa to bằng nắm tay người lớn, hướng đến phía Phong Quảng U mà tiến tới, thiêu rụi sinh mạng này.
Sau khi an bài xong việc của Phong Quảng U, Lưu Ngọc đến bên cạnh Phong Quảng Tú đang bị trói buộc, lạnh lùng nói với nàng ta: “Rất tốt, Quảng Tú đạo hữu ngươi không hề nói dối, Lưu mỗ sẽ giữ lời hứa tha cho đệ đệ thiên tài của ngươi.”
“Nhưng Lưu mỗ không hứa sẽ tha cho ngươi, đạo hữu đã từng vì tính mạng của mình mà lo lắng qua chưa?”
Lưu Ngọc cười như không cười, nhìn nữ tử này như một chú chim cúi đầu sợ hãi, vừa rồi khi nói chuyện với Ngũ Xương cách không xa, với thính lực của tu sĩ, đương nhiên đều nghe được.
“Chỉ cầu Lưu đạo hữu nói lời giữ lời tha cho Quảng Lâm một mạng sống, thiếp thân đã hài lòng rồi.”
“Nếu đạo hữu nhìn thấy trên người thiếp thân có vài phần tư sắc, thiếp thân nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ đạo hữu!”
Phong Quảng Tú vội vàng nói, vì sợ Lưu Ngọc đổi ý, nàng ta đã một tâm một lòng nghĩ cho đệ đệ của mình, hắn ta còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Sau đó mới vì bản thân mà tính toán, muốn dùng sắc đẹp để cám dỗ người trước mặt mình.
“Tỷ.”
Người bị trói vào sau lưng nàng ta là Phong Quảng Lâm nước mắt đầy mặt, đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Lưu Ngọc.
“Hay cho một tỷ đệ tình thâm, nhưng Lưu mỗ không có ý định giữ một mối nguy hại tiềm ẩn bên mình, vì vậy ngươi vẫn là nên…”
Trên mặt Lưu Ngọc nhìn không ra hỷ nộ, hắn không cảm động trước âm mưu “ tỷ đệ tình thâm” này, cũng không bị sắc đẹp của Phong Quảng Tú dụ dỗ.
Lúc này, trái tim lạnh lùng cứng rắn như băng lạnh, không chút mềm lòng, nói được nửa lời hắn đã điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn dao chém ngang đầu Phong Quảng Tú.
Sắc mặt Phong Quang Tú tái nhợt như tờ giấy, nghe nghe Lưu Ngọc nói vậy, nàng ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Tử Mẫu Truy hồn dao không hề dừng lại.
“Xẹt.”
Một tia sáng đen lóe lên, máu tươi theo đó phun ra, đầu của nàng ta đã rơi xuống đất.
Hai người bị trói chặt vào nhau, vì vậy khi cái xác không đầu rơi xuống đất, máu tươi đã phun khắp đầu của Phong Quảng Lâm.
Ánh mắt của thiếu niên này đờ đẫn, như không thể chấp nhận được việc người tỷ tỷ đã chăm sóc mình cứ như vậy mà lại chết đi thế này.
Lưu Ngọc phất tay thu hồi dây trói pháp khí, thi thể Phong Quảng Tú lập tức ngã xuống đất, phát ra tiếng động.
Phong Quảng Lâm lúc này mới phản ứng lại được mà ôm thi thể của tỷ tỷ mình nghẹn ngào.
“Đừng ngốc nữa, Lưu mỗ nói rằng sẽ tha cho người một mạng, ngươi đi đi.”
Lưu Ngọc thờ ơ nói, bây giờ sinh tử không cũng không thể khiến trong lòng hắn gợi lên ngọn sóng nào.
Thiếu niên rồi thành thanh niên, sắc xanh cũng đã phai tàn đi rồi.
Nghe được lời nói của kẻ thù, Phong Quảng Lâm hoàn hồn, ôm lấy thi thể tỷ tỷ Phong Quảng Tú bước xuống núi mà không nói lời nào, cúi đầu che giấu hận ý sâu sắc.
Người thiếu niên ngây thơ này dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều sau đêm nay, với tư chất song linh căn của hắn ta, hắn ta có thể làm được nên chuyện gì đó trong tương lai.
Lúc này Ngũ Xương đã xử lý xong Phong Quảng U, khi đến đây, cũng nhìn về hướng Phong Quảng Lâm, chờ chỉ thị của Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc nhướng mày, cho hắn ta một cái nháy mắt.
Ngũ Xương lập tức hiểu ý, lấy ra phi kiếm màu vàng đất, một tia sáng vàng đâm vào lưng người thanh niên.
“Phụt.”
Phong Quảng Lâm ôm xác tỷ tỷ đi được hơn chục bước thì bị phi kiếm đâm vào ngực, phun ra một ngụm máu lớn, sau đó hai thi thể cùng ngã xuống đất.
Ngũ Xương lấy lại thanh phi kiếm màu vàng đất, hai quả cầu lửa xuất hiện, hắn ta đốt thi thể của hai tỷ đệ đó thành tro bụi.
“Trong giới tu tiên kẻ chiến thắng kẻ ở lại là kẻ mạnh nhất, cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm tép, không có ai là ngoại lệ, và cũng không có ai là vô tội.”
Lưu Ngọc hơi nheo mắt, nhìn thi thể đang dần hóa thành tro tàn trong ngọn lửa đỏ rực, trong lòng hiện ra một đoạn ngắn của “Ma tu yếu lược”, đột nhiên trong lòng sinh ra chút kỳ ngộ.
“Vô tội?”
Bản thân yếu đuối chính là một kiểu tội lỗi.