Chương 138: Bụi bặm lắng xuống(2)
Không biết xuất phát từ lại tâm sự gì, bọn họ đều dừng tấn công.
Tinh Thần của Phong Thiên Vĩ mệt mỏi vì bị hai người chơi đùa, phản ứng của gã chậm hơn một nhịp.
“Cực phẩm pháp khí.”
Cảm nhận được sức mạnh của pháp khí này, gã có chút tuyệt vọng nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ sự giãy dụa trước khi chết của mình, vội vàng điều khiển Đạm Thanh Đại Kích ra đón, cố gắng chống lại đòn tấn công.
“Keng.”
Tử Mẫu Truy Hồn dao trực tiếp hất tung Đạm Thanh Đại Kích lên không trung cách đó hơn mười thước, cắm xuống đất một nửa, không tự chủ được mà rung lên.
Đây bởi vì Phong Thiên Vĩ bị thương nặng, phản ứng chậm hơn một bước, trong lúc vội vàng một người chỉ có thể phát huy được năm phần sức lực của mình, cho nên mới có kết quả như thế này.
Sau khi đánh bay Đạm Thanh Đại Kích, Tử Mẫu Truy Hồn dao không dừng lại, chém vào tấm khiên tròn trước mặt Phong Thiên Vĩ.
“Keng.”
Chiếc khiên tròn này chỉ là một pháp khí cấp trung bình thường, nó rất khác với Tử Mẫu Truy Hồn đao, dù chỉ là một chút thì nó cũng không thể chống lại được sức mạnh của lưỡi đao.
Một đòn hạ xuống, máu tuôn ra xối xả, ngay cả tấm khiên và con người cũng biến thành hai nửa.
Thi thể Phong Thiên Vĩ rơi xuống rất, máu nhanh chóng chảy xuống, còn chút hơi nóng.
Sắc mặt Lưu Ngọc không hề thay đổi, sau khi giết Phong Thiên Vĩ thì không vội bước đi, vươn tay thu lấy túi trữ vật vào trong tay.
Hắn không quan tâm đến vết máu trên túi, trực tiếp treo lên thắt lưng, sau đó đến nơi chiếc Đạm Thanh Đại Kích rơi xuống, thu vào túi trữ vật.
Quá trình Đạm Thanh Đại Kích bắn lên không trung cho tới cái chết của Phong Thiên Vĩ không quá hay nhịp thở.
Mãi cho đến khi Lưu Ngọc thu thập được tất cả chiến lợi phẩm, Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thưởng mới phản ứng lại được.
Tiếp theo đó là một nỗi sợ kinh hoàng sâu sắc. Thực lực của Phong Thiên Vĩ mạnh hơn hai người họ một chút, vậy mà bị giết chết một cách dễ dàng như vậy, điều đấy có thể nói nếu Lưu Ngọc muốn diệt hai người, cũng là quá dễ dàng.
Không thể không nói điều này thực sự khiến hai người họ bị sốc, hình tượng của Lưu Ngọc trong mắt họ cũng trở nên sâu hiểm khó lường, không biết mức độ ra sao.
Chỉ là trong lòng thầm cảm thán, lần này quân ở Hàn Nguyệt Thành mạnh hơn lần trước quá nhiều.
May mắn thay, không phải kẻ thù.
“Hai vị đạo hữu vẫn là nên mau chóng loại bỏ tàn dư của Phong gia càng sớm càng tốt đi.”
Lưu Ngọc thu dọn đồ đạc của Phong Thiên Vĩ xong, cười nói với hai người họ, không hề có chút ngượng ngùng, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chuyện vừa rồi cả hai đều dừng tay, cũng dường như đã quên hết.
“Lưu đạo hữu nói phải, đã đến lúc chấm dứt những tàn dư của Phong gia này!”
Hầu Diên Trạch, Công Tôn Thưởng đều đồng ý, về tài sản của Phong Thiên Vĩ, họ ngầm không đề cập đến, giống như là đã quên đi hết sạch.
Công Tôn Thưởng có thù hận rất lớn với Phong gia, ông ta chỉ nói hai câu sau đó cầm theo pháp khí là hồ lô màu trắng lao tới tàn sát những tu sĩ của Phong gia, coi như là có thể lấy được khoái cảm từ cái chết của họ.
Cái chết của Phong Thiên Vĩ, Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thưởng đều ra tay, đồng nghĩa với việc “Trận chiến Tiểu Mi sơn” sắp kết thúc.
Lưu Ngọc không có sát ý nên không ra tay thêm nữa mà trở lại vị trí vừa rồi chờ kết quả thẩm vấn của Ngũ Xương.
Tin rằng cuộc tấn công vừa rồi đã ngăn được Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thưởng, làm cho hai nhà này sẽ không dám vi phạm thỏa thuận, khi tài nguyên cuối cùng được tìm thấy, đại bộ phần Linh Thạch sẽ nằm trong tay hắn.
Tất nhiên, nếu như hai nhà không quen biết nhau, Lưu Ngọc cũng không ngại đánh một trận.
Với bối cảnh hai gia tộc này, không thể có những con át chủ bài như Âm Lôi Tử và Kim Phong Tán, càng không có nơi nào có thể khiến Lưu Ngọc kiêng dè.
Khoảng nửa khắc sau, Phong Quảng U cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, nói ra tin tình báo.
Ngũ Xương đã bỏ đi tấm chắn cách âm và đi về phía Lưu Ngọc, lúc này Phong Quảng U đang nằm trên mặt đất hấp hối.
“Thế nào?”
Lưu Ngọc truyền âm qua thần thức.
“May mắn không phụ lệnh, người này đã nói ra tất cả những gì hắn ta biết.”
Ngũ Xương nhẹ nhàng gật đầu nói, sau đó môi y khẽ mấp máy truyền âm, hắn ta lặp lại tin tức mình biết được trong cuộc tra tấn.
Tin tức thẩm vấn lấy được từ Phong Quảng U đại khái giống những gì Phong Quảng Tú nói, chỉ một lúc Ngũ Xương đã nói xong.
Sau khi Lưu Ngọc nghe xong, trong lòng có chút so sánh, hai người họ nói căn bản đều giống nhau, khả năng nói dối là vô cùng nhỏ.
Tương truyền có một loại thuật chú tên là “Sưu hồn”, chỉ có tu sĩ cấp cao mới có thể thực hiện, họ có thể trực tiếp tìm kiếm thông tin họ muốn từ nguyên thần của các tu sĩ, nhanh chóng và đáng tin cậy hơn nhiều so với thông tin thu được từ miệng của các tu sĩ.
Tuy nhiên loại bí thuật này rất khó để những tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ có thể tiếp cận được.
Trong lòng Lưu Ngọc bâng khuâng suy nghĩ, cân nhắc một hồi, mới chậm rãi gật đầu biểu thị là tin tức chính xác.