Chương 131: Ung dung quan sát toàn cục

Nhưng thù hận chẳng che mờ lý trí của ông ta, Công Tôn Thương điều động hồ lô màu trắng liên tục bắn ra những tinh thể băng, tấn công không ngừng về phía Phong Thiên Vĩ, không cho gã cơ hội để ngơi tay.

Mặc dù mức độ tấn công này nhất thời không đe dọa đến tính mạng, nhưng cũng làm hao mòn sức lực của Phong Thiên Vĩ, khiến gã phải tiêu hao pháp lực điều động pháp khí để chống đỡ.

Còn Hầu Diên Trạch điều khiển chiết phiến màu đen, phát huy toàn bộ ưu thế linh hoạt của pháp khí này, chuyển đổi vị trí nhanh chóng liên tục, tấn công Phong Thiên Vĩ từ nhiều phía, làm hao mòn phần lớn tinh thần của gã, khiến gã mệt bở hơi tai, vội vã điều khiển cây kích lớn màu xanh nhạt để chặn lại.

Trong phút chốc, Phong Thiên Vĩ nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần hơi sơ sẩy thì khó có thể giữ được tính mạng.

Hai người chỉ điều khiến pháp khí tấn công từ xa, không dám tiến lại quá gần, để chừa lại vài phần sức lực.

Tránh việc lỡ như Phong Thiên Vĩ còn giữ lại con át chủ bài nào đó, đột nhiên sử dụng để vượt qua cửa tử.

Nhưng cho dù Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương chưa dốc toàn lực thì Phong Thiên Vĩ cũng chẳng kiên trì thêm được bao lâu, người sáng suốt vừa nhìn đã nắm rõ được tình hình.

“Cho dù Phong Thiên Vĩ giữ trong tay con át chủ bài nào thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết, sức lão bây giờ ngày càng yếu hơn rồi.”

Lưu Ngọc mau chóng đưa ra phán đoán, cho dù lão có con át chủ bài có thể giết được một người, thì với thương thế trên người cũng khó mà thoát khỏi đòn tấn công dây dưa của người còn lại, huống hồ gì hắn còn ở đây, chỉ cần tình hình hơi chút bất ổn thì hắn sẽ ra tay, tham gia vây đánh.

Lưu Ngọc tuyệt đối không cho phép một kẻ địch như thế sống sót, hôm nay, Phong Thiên Vĩ đã định sẵn phải chết!

Trong lòng hắn lo nghĩ trăm bề, chia bớt một ít tinh thần để quan sát chỗ này, rồi hắn đưa mắt nhìn về phía mấy sư đệ của mình.

Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc đang vây đánh một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ của Phong gia, hai người sử dụng nhiều loại pháp khí, phù lục, đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, Tôn Cúc không hề mềm lòng với tu sĩ Phong gia, cứ tiếp tục như thế thì việc đánh bại người này chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lướt qua hai người đó, Lưu Ngọc nhìn về phía Ngũ Xương, người khá “gần gũi” với mình.

Lúc này sắc mặt Ngũ Xương vô cùng nghiêm túc, hắn ta tập trung chú ý, dốc toàn lực điều khiển một thanh phi kiếm màu vàng đất, đang ngang tài ngang sức với một tu sĩ Phong gia.

Tu sĩ đang đấu với Ngũ Xương là người từng đến thăm hỏi Lưu Ngọc – Phong Quảng U.

Lưu Ngọc chú ý đến cảnh tượng này mà lòng có chút suy tư.

Hắn biết uy lực thanh phi kiếm màu vàng đất của Ngũ Xương mạnh hơn pháp khí trung phẩm bình thường, có thể xem là tinh phẩm trong các loại pháp khí trung phẩm.

Phong Quảng U có thể đấu ngang tài ngang sức với nó, đương nhiên pháp khí của lão cũng là tinh phẩm không kém cạnh gì.

“Xem ra người này cũng vơ vét được không ít, có lẽ…”

Lúc tấn công trận pháp, Lưu Ngọc vẫn chưa quên dáng vẻ Phong Quảng U bày bố tộc nhân tiến hành chống trả, xem chừng thì người này cũng là nhân vật chủ chốt của Phong gia, hẳn là biết tin tức về tu sĩ của Hợp Hoan Môn.

“Vậy thì chính là ngươi rồi!”

Lưu Ngọc thoáng nghĩ, bèn quyết định chọn Phong Quảng U trở thành đối tượng thứ hai để tra hỏi tin tức.

Nghĩ đến đây, trừ cây đao Mẫu thì ba cây Tử đao trong bộ Tử Mẫu Truy Hồn đao đều được tung ra, ánh đao chợt lóe rồi lao về phía Phong Quảng U, ngoài ra hắn còn dùng thần thức truyền âm bảo Ngũ Xương phối hợp với hành động của mình.

Nơi Ngũ Xương chiến đấu cách chỗ Lưu Ngọc tầm bốn mươi trượng, khoảng cách này đã cận kề với cực hạn của một Luyện Khí hậu kỳ bình thường, cho dù cố ép để điều động pháp khí thì khi tấn công đến khoảng cách này cũng không còn được bao nhiêu uy lực.

Nhưng với thần thức gần chạm ngưỡng sáu mươi lăm như Lưu Ngọc mà nói, thì vẫn chưa đến mức cực hạn, uy lực của pháp khí khi tấn công cũng chẳng mất đi là bao.

Ba cây đao lóe sáng, rồi bay về phía Phong Quảng U, mặc dù ở trong bóng tối không mấy chói mắt, nhưng mới nãy khi tiến gần mười mấy trượng thì đã bị đối phương phát hiện, rõ thấy người này kinh nghiệm chiến đấu không ít, lúc chiến đấu biết phân bố thần thức để quan sát tình hình xung quanh.

Cảm nhận được khí thế đáng ngạc nhiên của ba cây đao mang hình dạng kỳ lạ này, nét mặt của Phong Quảng U đại biến, nhưng không cho phép lão được nghĩ nhiều, đòn tấn công đã áp sát nhanh chóng.

Pháp khí tấn công đang phải giằng co với Ngũ Xương, lão chỉ có thể lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh, truyền pháp lực vào đó, rồi giải phóng ra một màn ánh sáng xanh nằm ngang phía trước cách mình không xa, hi vọng có thể đỡ được đòn tấn công này, rồi mới nghĩ cách thoát thân sau.

“Ken két.”

Tiếng của Tử đao cứa vào màn ánh sáng xanh, ba cây Tử đao đâm vào cùng lúc khiến màn sáng xanh lờ mờ như muốn tắt.

Lưu Ngọc động thần thức, Tử đao lóa sáng, đâm thêm một nhát làm màn ánh sáng tan tác, vỡ vụn từng mảnh, biến mất dần trong không trung.

Ngay vào lúc màn sáng bị đánh tan, miếng ngọc bội xanh trong tay Phong Quảng U cũng bị nứt một đường, trong giây lát chẳng thể sử dụng được nữa.