Chương 130: Hỗn chiến(2)

Có chút tu sĩ "Nhát gan" dán hai tấm bùa chú ở trên người mình, hóa thành vòng bảo hộ màu sắc không đồng nhất, dùng để bảo vệ tính mạng của chính mình.

Có chút tu sĩ "Giàu nứt đố đổ vách" khá là nóng vội, một lần quăng ra vài tấm bùa chú, hóa thành băng trùy, phong đao v.v... công kích tu sĩ phe địch.

Còn có một số ít tu sĩ thiên hướng "Thận trọng", móc ra từng cái từng cái bùa chú linh quang vô cùng chói mắt, hóa thành thổ lao, tường băng v.v... nhốt lại tu sĩ phe địch, lại ung dung không vội dùng pháp khí phát động công kích.

Trong bầu trời đêm các loại pháp khí, pháp thuật, bùa chú lóng lánh ánh sáng khác nhau, đủ mọi màu sắc, hai bên ngươi tới ta đi đánh cho rất náo nhiệt.

Mấy chục tên tu sĩ hỗn chiến với nhau, hoặc là một chọi một không thể buông tha, hoặc là cùng người quen thuộc liên hợp lại cùng nhau lấy nhiều đánh ít, vững vàng xử lý một người.

Thỉnh thoảng có người phát sinh một tiếng hét thảm, ngã xuống rồi lại không đứng lên nổi.

Linh quang pháp khí đang lấp lánh, người yếu máu tươi đang chảy xuôi, người thắng đang cười lớn sảng khoái.

Đây chính là Tu tiên giới tàn khốc!

Nội tâm của Lưu Ngọc từ đầu tới cuối duy trì bình tĩnh, thần thức quan sát tất cả những thứ này, sắc mặt bình tĩnh không vui không buồn.

Hắn âm thầm ghi nhớ lại thủ đoạn của chúng tu sĩ, những pháp khí này, bùa chú công kích mặc dù còn chưa đủ hình thành uy hiếp khi đối mặt với hắn, nhưng các loại pháp khí bùa chú mới mẻ vẫn khiến cho hắn mở mang tầm mắt, kiến thức được mở rộng hơn một chút.

Từ mười hai tuổi bắt đầu tu luyện, cuộc đời tu luyện chừng mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh mấy chục tên tu sĩ sinh tử đối chiến.

Thần thức triển khai toàn diện, Lưu Ngọc nhìn chung toàn cục.

Liên quân của mấy người Nguyên Dương tông và Hầu gia, Công Tôn gia một phương vốn là đang chiếm ưu thế về số lượng tu sĩ, và tu vi trên, lúc này không có trận pháp ngăn cản, hai phe triển khai đấu pháp, cục diện đã đại chiếm thượng phong.

Phong gia tu sĩ dựa vào dũng khí huyết sở, cùng đọ sức với lá bài tẩy của từng người, trong khoảng thời gian ngắn còn có thể chống đỡ. Nhưng tu vi, pháp khí chênh lệch không phải dễ dàng san bằng như vậy, thắng bại từ lúc trận pháp bị phá vỡ một khắc đó cũng đã định rồi, thắng lợi vẫn như cũ đang dần nghiêng về bên phía Lưu Ngọc, Phong gia bị diệt chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Liên quân một phương nắm chắc phần thắng, tu sĩ không hẹn mà cùng chọn dùng cách nước ấm luộc ếch, chậm rãi tiêu hao sức mạnh chống cự của Phong gia.

Bọn họ chỉ lo tu sĩ Phong gia trong tuyệt vọng chó cùng rứt giậu, phát điên lên hóa thân thành thủy quỷ, trước khi chết muốn kéo theo mình xuống nước.

Vì lẽ đó liên quân chưa từng áp sát quá mức, tu sĩ Phong gia ngược lại cũng miễn cưỡng duy trì được cục diện.

Có điều theo thời gian trôi đi, "Điểm yếu" của tu sĩ Phong gia liền bạo lộ ra, trở thành một cọng cỏ cuối cùng.

Thế cuộc nhất thời xuất hiện biến hóa, bởi vì sáu tên tu sĩ Luyện khí sơ kỳ của Phong gia không còn kiên trì được!

Tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thần thức còn yếu, không thể điều động pháp khí, chỉ có thể dùng mấy mánh khóe như phù lục để giằng co với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, sau khi mấy mánh khóe như phù lục mất hiệu lực, chỉ dựa vào pháp thuật thì vốn không thể đánh lại tu sĩ liên quân.

Pháp thuật mà Luyện Khí sơ kỳ triển khai ra uy lực không lớn, tốc độ triển khai cũng không nhanh, khó lòng địch lại pháp khí.

Tu sĩ bình thường không thể thi triển vượt cấp pháp thuật ở bậc cao hơn tu vi của bản thân, suy cho cùng thì thiên tài chỉ là một bộ phận rất hiếm.

Trước đây, sau khi tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Phong gia có người thương vong, thì lập tức khơi dậy lên tình trạng tiếp nối không ngừng, ngày càng nhiều những tu sĩ liên quân hành động vây đánh tu sĩ Phong gia, khiến Phong gia bại trận nhanh hơn.

Trong giới tu tiên ngươi lừa ta gạt, nói đến “võ đức” thì suy cho cùng chỉ có thể kể đến một phần nhỏ những tu sĩ có phẩm hạnh cao đẹp, tu sĩ liên quân thì hiển nhiên là không có được giác ngộ cao thượng như vậy.

“Nằm trong dự liệu.”

Lưu Ngọc nhìn về phía này, từ việc quan sát trực tiếp hắn đã nhận xét được cục diện, thế nên hắn động thần thức, chuyển sự chú ý về phía ba người đang chiến đấu là Phong Thiên Vĩ, Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương.

Áo ngoài của Phong Thiên Vĩ đã nhuốm máu, mặt gã trắng bệch như tờ giấy, phía trước là lá chắn tròn đang lơ lửng.

Gã điều khiển một loại pháp khí thượng phẩm có dạng cây kích lớn màu xanh nhạt, gắng gượng ngăn đỡ đòn tấn công của hai người, bây giờ gã chỉ còn sức để chống đỡ chứ chẳng còn sức để đánh trả, đã sắp không bảo toàn được tính mạng.

Thật ra gã cũng bị thiệt thòi, vốn dĩ là tu vi của gã cao hơn hai người này một bậc, nếu sử dụng pháp khí tầm cỡ nhau, tuy không thể lấy một thắng hai, nhưng bảo toàn tính mạng của bản thân thì không thành vấn đề.

Nhưng vết thương do bị Linh dược viên tập kích còn chưa thuyên giảm, lại thêm việc Ngọc Linh trận bị phá gây ra phản phệ tạo thành vết thương mới, dẫn đến việc kinh mạch bị tổn thương khiến pháp lực lưu chuyển không thông, mười phần thực lực chỉ có thể phát huy được bảy phần, bởi thế nên gã liên tục gặp nguy trước sự vây đánh của hai người.

Công Tôn Thương bồi dưỡng nhi tử mình với ý định để nó trở thành người thừa kế của gia tộc, nhưng nó lại chết trong tay của Phong gia, cả đời ông ta hận nhất là người của Phong gia, trên gương mặt ông ta hằn đầy vẻ hận thù, nét mặt hiền lành từ ái thuở đầu nay trở nên méo mó.