Hai người Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương một trái một phải, cẩn thận bao vây tấn công đối thủ cũ Phong Thiên Vĩ.
Sức ép của Phong Thiên Vĩ này đối với Hầu gia và Công Tôn gia đã nhiều năm như vậy, uy danh hiển hách.
Mặc dù lúc này đã bị thương, nhưng hai người không chút sơ suất mà cẩn thận thăm dò, bọn họ sợ gặp thất bại không ngờ tới, bị người này kéo xuống nước trước khi chết.
Trong lúc nhất thời mặc dù hai người đã chiếm hết thượng phong, nhưng muốn bắt được Phong Thiên Vĩ còn cần một khoảng thời gian.
Lưu Ngọc nhìn toàn cuộc, chú ý tới cô gái váy xanh đã từng gặp ở phường thị Hoàng Sơn ngày đó, mang theo "thiên tài" Phong Quảng Lâm đang âm thầm lùi về phía sau.
Hắn biết tư chất của Phong Quảng Lâm không tệ, giống như hắn ta là đối tượng đào tạo quan trọng nhất của Phong gia, đương nhiên không thể bỏ qua.
"Muốn trốn sao?"
Trên mặt Lưu Ngọc gợi lên nụ cười lạnh, hắn cầm Tử Mẫu Truy Hồn đao nhanh chóng đuổi theo.
Dùng tu vi Luyện Khí hậu kỳ của hắn thi triển Ngự Phong thuật, tốc độ gần như nhanh hơn gấp đôi hai chị em này, chỉ chốc lát sau đã tiếp cận được hai người.
Tâm niệm vừa động, hai lưỡi dao hóa thành hai đạo ô quang bắn tới nữ tu sĩ váy xanh, và một đạo ô quang bắn tới Phong Quảng Lâm.
Nữ tu váy xanh Phong Quảng Tú mang theo em trai vốn đã lui đến một vị trí tương đối an toàn, đang tế xuất ra một món pháp khí màu hồng giống như khăn gấm chuẩn bị mang theo em trai bay đi.
Nhưng lúc này Lưu Ngọc hết lần này tới lần khác tiếp cận, cũng sai khiến Tử Mẫu Truy Hồn đao phát ra tấn công.
Phong Quảng Tú cảm nhận được linh áp Luyện Khí hậu kỳ của Lưu Ngọc, sắc mặt trở nên có chút bối rối, chỉ có thể khống chế khăn gấm màu hồng nhạt dựng thẳng trước người, hy vọng có thể ngăn cản tấn công.
Lúc này Phong Quảng Lâm càng thêm hoảng sợ, hắn ta từ nhỏ đến lớn được tộc nhân bảo vệ rất tốt, làm sao từng thấy qua trận chiến như vậy?
Chuyện xảy ra hôm nay đến bây giờ hắn ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được, lúc này hắn ta lấy ra một thanh phi kiếm màu bạc, run rẩy nghênh đón ô quang.
"Soạt" "Ầm"
Khăn gấm màu hồng phấn chỉ là pháp khí trung phẩm, phi kiếm màu bạc lại càng không chịu nổi, chỉ là hạ phẩm pháp khí thì làm sao có thể ngăn cản được sự tấn công của cực phẩm pháp khí Tử Mẫu Truy Hồn đao?
Huống chi tu vi giữa bọn họ và Lưu Ngọc chênh lệch không nhỏ.
Chỉ nghe hai tiếng động trôi qua, khăn gấm màu hồng phấn đã bị đâm thủng hai cái lỗ to bằng miệng chén, hai đạo ô quang xuyên qua đó bắn ra.
Linh quang của chiếc khăn gấm màu hồng phấn trong nháy mắt mờ nhạt rồi rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, phi kiếm màu bạc chỉ là pháp khí hạ phẩm cũng đã bị cắt thành hai mảnh, trong nháy mắt tổn hại.
Ô quang không bị ngăn cản, đã cách hai người càng ngày càng gần.
Hai chị em nhà này cảm nhận được khí tức mang theo chết chóc, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Một hơi thở, hai hơi thở.
Cái chết trong dự đoán không đến, lông mi Phong Quảng Tú run lên, lặng lẽ mở đôi mắt xinh đẹp.
Lưỡi dao của Tử Mẫu Truy Hồn đao lơ lửng ở cổ hai người, khiến họ không thể nhúc nhích.
Lưu Ngọc cũng không ra tay giết chết, hắn vẫn không quên mục đích của mình.
Giết người chỉ là thủ đoạn đạt được mục tiêu, diệt Phong gia cũng chỉ là muốn đạt được tung tích của tu sĩ Hợp Hoan Môn mà thôi.
Lưu Ngọc cũng không phải ham giết chóc, cho tới bây giờ hắn chỉ coi giết chóc là một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn cần thiết để thu lấy lợi ích.
Mê muội giết chóc là một chuyện ngu xuẩn, chỉ làm cho bản thân trở thành mục tiêu của mọi người, cuối cùng không có chỗ dung thân, cuối cùng đi tới diệt vong.
Nếu Phong gia uy hiếp đến hắn, ảnh hưởng đến nhiệm vụ của hắn, thì cứ tiêu diệt là được, nhưng mục tiêu chân chính chỉ có một.
Đó chính là nơi ở của tu sĩ Hợp Hoan Môn, và cả... Tử Dương thảo.
Lưu Ngọc đi tới trước mặt hai người Phong Quảng Tú và Phong Quảng Lâm, hắn vận công pháp lực về phía lòng bàn tay, đưa tay hướng về phía hông hai người hút một cái.
Sở dĩ hắn giữ lại hai người là bởi vì hắn đoán rằng nữ tu váy xanh này nhất định biết tin tức của Hợp Hoan Môn, thậm chí nàng ta còn tham dự vào hành động tập kích Linh Dược viên.
Nữ tu váy xanh là chị gái của "Thiên tài", nhưng tu vi lại ở Luyện Khí tầng sáu. Tu vi này ở gia tộc nhỏ như Phong gia đã tính là tầng quyết sách rồi, Phong gia có hướng đi gì chắc chắn sẽ không gạt nàng ta.
Hắn cách khoảng không hút túi trữ vật của hai người vào trong tay, hai người này cho dù có át chủ bài gì đi nữa, thì thủ đoạn cũng không dùng được.
Không thể không nói, trải qua soi sáng của "Ma tu yếu lược", tính cách vốn cẩn thận của Lưu Ngọc càng thêm cẩn thận.
Sau khi thu túi trữ vật của hai người xong, lúc này Lưu Ngọc mới hoàn toàn yên lòng, phân ra một bộ phận thần thức cảnh giác xung quanh, sau đó cẩn thận đánh giá hai người.