Chương 129: Phá trận(1)
Âm Lôi Tử lại giống như một viên bi màu đen khiêm tốn, sau khi Băng Vũ tiếp xúc gần kề với vòng bảo hộ, thì cũng lặng yên không một tiếng động rơi trên vòng bảo hộ màu nhũ bạch.
Thoáng chốc, một luồng linh áp truyền đến khiến cho tu sĩ Luyện Khí kỳ rung động không thôi.
"Ầm!!!"
Một trận lôi quang màu đen chợt hiện ra, xuất hiện trong mắt mọi người, bao phủ lấy vòng bảo hộ màu nhũ bạch hai trượng, đánh tan triệt để vòng bảo hộ màu nhũ bạch, khiến cho nó xuất hiện một lỗ thủng cỡ ba thước.
Âm Lôi Tử nổi danh vô hư, uy thế sức mạnh còn vượt qua sự tấn công bình thường của Trúc Cơ kỳ, có thể mang đến uy hiếp trí mạng cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Mặc dù Ngọc Linh trận là trận pháp phòng ngự nhất giai thượng phẩm, hơn nữa bố trí ở trên linh mạch lại càng tăng thêm ba phần phòng ngự. Nhưng dưới đòn tấn công mạnh mẽ chấn động lòng người của Âm Lôi Tử cũng không thể ngăn cản được.
Dù sao hai cái này cũng chênh lệch một bậc.
"Phụt"
Sau khi trận pháp bị đánh thủng một lỗ, Phong Thiên Vĩ bởi vì lực cắn trả của trận pháp mà trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Vết thương cũ chưa lành lại có thêm vết thương mới.
Thế nhưng, gã lại bất chấp mà lau máu tươi bên miệng, run rẩy đánh ra pháp quyết với mục đích vá lại lỗ thủng kia.
Linh lực trong trận pháp đi ra lỗ thủng bị Âm Lôi Tử phá vỡ lúc nãy, ánh sáng màu nhũ bạch chợt lóe lên, muốn vá lại lỗ thủng.
Tại thời điểm này, một luồng Kim Phong đẹp đẽ đã đến.
Kim Phong thoạt nhìn thì xinh đẹp lộng lẫy, giống như cảnh tượng thịnh vượng của nhân gian, lại giống như hoa hồng gai, ẩn chứa sức mạnh sắc bén có thể thực cốt tiêu hồn!
Kim Phong thổi lên vòng bảo hộ tàn tạ được hình thành bởi Ngọc Linh trận, vòng bảo hộ màu nhũ bạch như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời chói lóa, không hề có lực chống cự mà im hơi lặng tiếng nhanh chóng tiêu tan.
Cuối cùng toàn bộ vòng bảo hộ đã bị sức mạnh sắc bén của kim loại cắt đến mức tan nát, hóa thành vô số mảnh vụn màu trắng, lấp lánh một hồi rồi lập tức lờ mờ biến mất.
Sau khi gió nhẹ màu vàng làm cho vòng bảo hộ màu nhũ bạch tan biến, nhưng sức mạnh còn dư vẫn không dứt, nó tiếp tục thổi về phía nhóm người Phong gia.
Thế nhưng lúc này Kim Phong đã mất đi khống chế, đi dọc theo một đường thẳng về phía trước, bị tu sĩ Phong gia kịp phản ứng lại mà né tránh.
Mấy người bình thường không kịp phản ứng lại, trong nháy mắt bị Kim Phong cắt thành vô số khối huyết nhục nhỏ, tô thêm chút màu đỏ tươi cho Kim Phong xinh đẹp.
Cuối cùng Kim Phong thổi về phía từ đường Phong gia, biến từ đường thành một mảnh phế tích. Lúc này mới hao hết uy năng mà biến mất.
"Đây là bản lĩnh của Trúc Cơ kỳ sao?"
Lưu Ngọc nhìn uy năng khổng lồ của Âm Lôi Tử và Kim Phong Tán Hình Phù bộc phát ra, trong mắt hiện lên rung động và khao khát.
Hắn tự nhận cho dù có xuất ra hết bản lĩnh, cũng chắc chắn không thể ngăn cản được, chắc chắn không thể đối chọi chính diện, mà chỉ có thể dựa vào thổ độn phù chạy mất dạng mà thôi.
"Hai người này cứ giao cho ta xử lý, để ta tra hỏi tung tích của tu sĩ Hợp Hoan Môn, các ngươi đi đối phó những người khác."
Trận pháp đã bị phá vỡ, tu sĩ Phong gia lại không có bất cứ chỗ dựa nào, thực lực hai bên chênh lệch rõ ràng, sự diệt vong của Phong gia tiếp theo đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lưu Ngọc nói với mọi người, nhìn thấy Hầu Diên Trạch và Công Tôn Thương đều có đòn sát thủ, hắn cũng không biết Phong Thiên Vĩ có thể có con át chủ bài lợi hại nào hay không, loại "tảng đá cứng" này vẫn nên giao cho người khác đối phó thì hơn.
Hắn chỉ vào hai chị em Phong Quảng Lâm nói, chủ động lựa chọn quả hồng mềm, về phần Phong Thiên Vĩ, vẫn nên giao cho đối thủ cũ của bọn họ.
"Tên nhóc xảo quyệt!"
Hai người Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương âm thầm oán trách không ngớt, hai người nhìn ra tính toán của Lưu Ngọc, rồi lại không thể làm gì được, dù sao lúc này hai nhà muốn diệt vong Phong gia hơn hắn.
Ba người thi triển Ngự Phong thuật khống chế pháp khí, trước hết là chém giết tu sĩ của Phong gia, ba người Ngũ Xương và tu sĩ hai nhà theo sát phía sau.
Phong Thiên Vĩ lúc Ngọc Linh trận bị chèn ép thì gã đã ý thức được không thể cứu vãn nữa, chỉ sợ hôm nay Phong gia chạy trời không khỏi nắng.
Phong gia không còn, không hoàn thành được giao ước, linh sơn mà Hợp Hoan Môn hứa hẹn đương nhiên không giữ lời được, năm trăm dòng chính di chuyển qua chỉ sợ cũng...
Gã quyết định dứt khoát, lập tức truyền âm cho Phong Quảng Tú, cũng chính là chị ruột của Phong Quảng Lâm, mang theo Quảng Lâm rút lui.
Chỉ cần Phong Quảng Lâm có thể trốn thoát được một mạng, thì với tư chất song linh căn, trưởng thành, như vậy Tiểu Mi Sơn Phong gia vẫn còn có hy vọng phục hưng.
"Không ngờ một bước đi sai lầm mà Phong gia đã sắp bị hủy trong tay ta."
Phong Thiên Vĩ dặn dò hai người rút lui, lúc này gã đã hết hy vọng.
Muốn chạy trốn hết là chuyện không thể, gã chuẩn bị dẫn dắt tu sĩ còn lại ngăn cản kẻ thù dành chút thời gian cho chị em hai người này tranh thủ nắm lấy một cơ hội sống sót!
Lúc này, nhóm người Lưu Ngọc đã vọt tới đống đổ nát từ đường, bắt đầu chiến đấu với những tu sĩ còn sót lại của Phong gia.