Chương 106: Truyền âm phù(1)

Bùi Tam Cửu thấy Lưu Ngọc đối với lời nói của gã không nghe không hỏi, liền biết sát ý đã quyết, trong mắt lóe lên một tia hung ác chuẩn bị liều chết một phen.

Gã phát động pháp lực truyền vào lệnh bài màu vàng, ánh sáng linh kỳ cực thịnh chắn ở trước người, sau đó lại từ túi trữ vật lấy ra một thanh pháp khí phi kiếm màu vàng, không ngờ là một thanh thượng phẩm pháp khí!

Bùi Tam Cửu tay bấm pháp quyết, sau khi truyền pháp lực vào liền ném phi kiếm màu vàng lên không trung, biến hóa to ra một trượng nghênh đón Tử Mẫu Truy Hồn đao.

Trên bầu trời mờ tối, một đen một vàng, một nhỏ một to, hai đạo lưu quang mang theo khí thế lẫm liệt khiến cho Tán tu bình thường phải khiếp sợ va vào nhau.

Kết quả không ngoài dự đoán, phi kiếm màu vàng mặc dù kích thước lớn hơn, nhưng cuối cùng phẩm cấp thấp hơn một bậc, trong lúc giao phong bị Tử Mẫu Truy Hồn đao đánh cho bay ngược lại mười mấy dặm, khó khăn lắm mới ổn định được kiếm thể.

Sau khi đánh bay phi kiếm màu vàng, Tử Mẫu Truy Hồn đao dư thế không dứt, chỉ là khí thế hơi yếu một chút, chém tới lệnh bài màu vàng.

“Oành”

Một kích liền đánh bay lệnh bài màu vàng cùng Bùi Tam Cửu bay đi năm sáu trượng, rơi xuống nơi cách bờ sông không xa.

Linh quang của lệnh bài màu vàng có chút ẩm đạm, Bùi Tam Cửu cũng nằm cạnh bờ sông, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ.

Lưu Ngọc đang định điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao tiếp tục công kích, nhưng phi kiếm màu vàng đã bay đến, chỉ đành trước tiên giải quyết cái phi kiếm gây cản trở này, để cho Bùi Tam Cửu tạm nghỉ chốc lát.

Mặc dù địch nhân đã bị trọng thương, nhưng hắn lại muốn tốc chiến tốc thắng, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Vừa nghĩ đến đây, Lưu Ngọc tâm niệm vừa động liền triệu hồi lưỡi kiếm, đem Mẫu đao cầm trong tay ném lên không trung, tổ hợp thành một lưỡi kiếm dài nửa thước.

Đây là hình thái cuối cùng của Tử Mẫu Truy Hồn đao, uy năng đạt tới mức độ lớn nhất, vượt hơn hẳn phổ thông pháp khí cực phẩm một bậc, nhưng pháp lực tiêu hao cũng lớn hơn, gấp mấy lần thượng phẩm pháp khí, với tu vi trước mắt của hắn chống cự không được bao lâu.

Tử Mẫu Truy Hồn đao toàn hình thái khí thế càng cường đại hơn, rơi vào trong mắt của Bùi Tam Cửu, dường như có thể thôi sơn đoạn nhạc.

Thần thức vừa động, hắn điều khiển lưỡi kiếm chém tới phi kiếm màu vàng.

Lưu Ngọc không chút nương tay, đồng thời vỗ túi trữ vật một cái lấy ra Kim Ti kính, đây là kính nhỏ bầu dục do tiêu diệt nho sam tu sĩ lấy được.

Một tay cầm Kim Ti kính truyền pháp lực vào, mặt kính nhắm chuẩn, bắn ra một đạo bạch quang chiếu lên phi kiếm màu vàng.

Phi kiếm màu vàng vừa bị bạch quang chiếu vào, Linh lực vận chuyển bên trong nhất thời bị quấy nhiễu, Linh quang sụt giảm.

"Đinh"

Nhân lúc này uy lực của Tử Mẫu Truy Hồn đao tăng thêm một bậc, lại thêm một kích, trên thân phi kiếm màu vàng lưu lại một lỗ hổng sâu khoảng hai thước, khiến cho Linh quang của thanh phi kiếm này hoàn toàn ảm đạm, cuối cùng lụi tắt, rơi xuống mặt đất.

Thấy một kích kiến công, Lưu Ngọc không chút chậm trễ điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao chém tới Bùi Tam Cửu, đồng thời ánh quang của Kim Ti kính chiếu lên lệnh bài màu vàng, khiến cho kỳ linh quang ảm đạm, uy năng giảm sút.

"Bang"

Dưới tình trạng lệnh bài màu vàng uy năng bị giảm phần lớn căn bản không ngăn được Tử Mẫu Truy Hồn đao, bị đánh bay ra ngoài, lộ ra Bùi Tam Cửu ở phía sau.

Trong mắt gã tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, hiển nhiên biết hôm nay không may rồi, nhưng sự khủng bố giữa lúc sinh tử, lại có mấy người có thể nhìn thấu đây?

"Không, đạo hữu !"

Bùi Tam Cửu vẫn muốn nói gì đó, nhưng Lưu Ngọc không chút lưu tình khống chế lưỡi đao.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của gã, nhẹ nhàng chém một nhát, liền xem vòng bảo vệ như tờ giấy mà phá vỡ, ngay sau đó đem người từ đầu tới cuối chém thành hai khúc.

Máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe vào sông nhỏ, lưu lại một mảnh màu đỏ mỹ lệ, nhìn thấy mà giật mình.

Sau khi trận đấu kết thúc, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, pháp lực chỉ còn lại gần một nửa, nhưng hiện tại không phải là thời gian nghỉ ngơi, nơi đây cách phường thị Hoàng Sơn ước chừng mấy chục dặm, nói không chừng lúc nào đó lại có mấy tu sĩ đến phường thị đi ngang qua.

Lúc này pháp lực dư lại không nhiều, gặp phải địch nhân có thể sẽ rất tệ.

Lưu Ngọc đi qua, thu lại lệnh bài màu vàng cùng phi kiếm màu vàng của Bùi Tam Cửu, ngón tay bắn ra một cái Hỏa Cầu thuật đốt thi thể hóa thành tro bụi, hai tên còn lại của Đồng Tu hội cũng như vậy mà đốt.

Sau một phen bận rộn, trong tay Lưu Ngọc có thêm ba cái túi trữ vật.

Chẳng qua đây là nơi không tiện ở lâu, hắn dự định về đến nơi ở tại Hàn Nguyệt thành thì mới kiểm đếm thu hoạch.

Sau khi thu dọn xong chiến trường, Lưu Ngọc lấy ra Cự Mộc kiếm, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, bay về hướng Hàn Nguyệt thành.

Khoảng tầm một khắc sau, sắc trời hoàn toàn đen xuống, trăng sáng với sao dày đặc lóng lánh chói lọi, nhuộm lên mặt đất một tầng màu bạc.

Dưới tình huống không có ai nhận ra được, tiên sư thần bí đã đi ra ngoài một chuyến, lại trở về tòa trạch viện này.