Dựa theo bản đồ, hắn tìm đén một quán ăn gần đó, ngồi xuống một bàn gần cửa sổ trên lầu hai, hắn kêu lên vài món.
- Hây da, các ngươi biết cái giề chửa?
- Còn cần ngươi nói, sáng nay Phủ huyện chủ lệnh đóng con bà nó cửa huyện rồi, đã thế còn phái binh lính đi xét từng nhà, từng nhà.
- Ngươi nói còn thiếu nha, nghe đâu cả cao tầng của Phủ huyện chủ cũng ra mặ đi khắp mọi ngóc ngách trong huyện.
- Không biết là chuyện gì xảy ra luôn, ta cứ nhìn vài người hùng hổ mang đao kiếm, lại có một vị Nhập Linh cảnh dẫn đầu liền sợ muốn tè ra luôn nè.
- Dm, ăn gì nhát gan dữ.
- Nhát con bà ngươi, có giỏi ngươi thử gặp trực tiếp bọn họ đi, không chừng còn xón cả ra quần
- Con mẹ ngươi nói gì?
- Chửi ngươi đó con cờ hó, giỏi nhào vô đây
- ….
Hai bàn khác nhau ngồi cách hắn không xa, với tổng cộng binh số gần 7 người, ban đầu nói chuyện lạ sau lại chửi nhau om sòm, nếu không có sợ ị binh lính tuần tra trừng trị thì đã xông vào nhau lâu rồi.
Vân Phong ngồi gần đó đơn nhiên nghe rất rõ cuộc đàm thoại này, trong lòng hắn rất hiếu kì, dự là hỏi thêm chi tiết, bất chợt lại có người từ bàn khác nói.
- Ha hả, mấy chuyện này ai ở trong huyện mà chẳng biết, sao cứ ở đó tựa la toáng thông báo người khác, rãnh hơi quá sức à.
- Con ông ngươi, ngươi vừa nói cái con mịa gì thế?
Bọn người kia lập tức khó coi, hùng hổ cơ thể, hăm he đủ thứ. “Roẹt, soạt” 3 tên ngồi cùng bàn với tên thanh niên chừng 17 tuổi vừa chê bai bọn người kia ngay lập tức rút ra vũ khí, họ giống như cận vệ tên này vậy. - Hù ta, mẹ các ngươi biết ta là ai không?
Tên thanh niên này chợt nhe răng ra cười ác, khí thế hù dọa còn hơn bọn người kia gấp mà ra.
- Là Vi Thanh thiếu gia, một thiên tài của Vi gia.
Một tên ngồi bàn khác lập tức thốt ra., trong lời còn ra vẻ hạ thấp bản thân.
- Vi Thanh?
Bọn người kia hai mặt nhìn nhau, tuy có chút lộ ra vẻ không biết tên nhưng vẫn ngay lập tức quỳ xuống
- Chúng ta xin lỗi Vi Thanh thiếu gia, mong thiếu gia rộng lòng tha thứ
- Phải, chúng ta rất xin lỗi thiếu gia
Bọn chúng xin tha thứ, đối với bọn chúng cái tên Vi Thanh ở câu trên không hề quan trọng, mà quan trọng chính là hai chữ “thiên tài”. Thiên tài ở đâu không biết nhưng ở Vân Diệu huyện tức là đâị biểu cho nhân vật trong yếu mà một gia tộc cần bảo vệ, không những thế “thiên tài” nó còn đại biểu cho những người có thiên phú xuất trúng, trước 18 tuổi đạt được Luyện khí tầng 10., chỉ riêng cái Luyện khí tầng 10 thôi bọn chúng còn đánh không lại chứ đừng có nói gia tộc phía sau người thiên tài này, bởi vậy bọn hắn phải quyết định nhanh lẹ, mong sao tên này hiền lành không có phế đi tay, chân hay tu vi ít ỏi của bọn chúng.
Nhìn tình cảnh này, tên thanh niên có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền lộ vẻ đắc ý dào dạt “đúng, các ngươi phải nên tôn thờ ta như thế”
- May cho các ngươi là tâm trạng tâm đang rất tốt, bởi vậy tự vả miệng bản thân ba cái đi.
Tên thanh niên ra vẻ hào phóng nói, sau đó hắn liền không quan tâm vài tên này mà nhìn mọi người xung quanh gồm hơn chục cái bàn, bảo quát luôn cả Vân Phong.
- Chắc các ngươi chỉ biết đến việc Phủ huyện chủ động thôi, nào biết còn một phương khác. Hôm nay ta coi như hào phóng tiết lộ cho các ngươi một chuyện.
Bệnh bà tám của hắn lại phát tát, thì ra ngay từ đầu là hắn muốn tranh việc truyền tin, không ngờ lại bị 7, 8 tên kia hù dọa.
Cả khu đều trở nên im lặng, cũng không biết có phải là do tò mò cần nghe tin hay là sợ tên thanh niên không vừa ý.
- Nghe nói, người Vân gia cũng động dữ dội lắm, khắp ngóc ngách cũng đều có người hỏi thăm vài lần.
Hắn lộ vẻ thần bí nhẹ nhàng nói ra, xem bộ, cái hành động này khiến tên thanh niên rất khoái, hắn như phê thuốc, nhập tâm không tưởng được mà hít mắt cười cười, chờ đợi phản ứng của mọi người. “Mẹ ngươi, tin này ta biết từ hôm qua rồi”
“Chết rồi, tin này ta đã biết, làm sao đây, nên biểu lộ vẻ mặt như thế nào”
“Tức chết mà, biết vậy lúc nãy đừng có nghe được tin này, giờ nếu mà không phải ứng tốt là xanh mặt”
Rât nhiều người trong đầu mắng thầm, không biết ứng phó sao, nếu nói toẹt ra là biết tin tức này rồi, dám cá sẽ bị tên này rạch miệng, còn im lặng quá thì hắn có khi lại cho là khinh miệt hắn, chắc chỉ còn nước diễn xuất cho giỏi. - Vi Thanh thiếu gia, tin này là thật?
Một tên giả bộ cứng người, lộ ra thần sắc khó tin mà vội hỏilại thanh niên xác nhận tin tức.
- Đúng vậy, thật 100%.
Tên thanh lập tức gật đầu, phản ứng mà hăn mong đợi đang sắp diễn ra.
- Cái gì? Chuyện này thật động trời.
- Không thể tin được, sao ta chưa nghe nói qua.
- Hèn gì lúc vừa rồi ta thấy vài người của Vân gia cứ ngó lên ngó xuống, giám sát nhà ta.
- Ngươi còn tốt, nhà ta cũng không hiểu vì sao bị người Vân gia vào lực tung lên, giờ thì ta mới hiểu.
- …
Có người đi đầu xung phong, bọn người kia liếc nhau vài cái cũng liền thể hiện ra, bàn tán xôn xao không ngừng, xem chuyện này như chuyện mới lạ, khinh thiến động địa. - Kà khà, đúng , phải vậy, phải vậy.
Tên thanh niên một bên không ngừng cười thỏa mãn trông biến thái vồn.
Mọi người nơi đây có lẽ có người làm khuôn mặt gắng gượng, có người giật giật mí mắt, méo miệng, có người không ngừng đổ mồ hôi, cũng có người gượng ép bản thân để tạo ra hiệu ứng đến nổi bị giật cả kinh phong, nhưng mà không ai chú ý đến tại đây không xa, chỉ có duy nhất một cái sắc mặt xanh lè, đầy sự sợ hãi, không hiểu khiến tên tiểu nhị bưng thức ăn lên cũng phải hết hồn khi nhìn thấy. “Chết rồi, không lẽ họ đang tìm ta? Họ phát hiện ra Vân Vũ chết rồi? Không phải cha đã lo hết cho ta rồi sao? Hay là chuyện khác”
Nghe đến Vân gia hai từ, đầu óc Vân Phong chợt hiện lên hình ảnh chính tay cướp đi mạng của Vân Vũ một cách đầy sự vô tình, mà hắn lúc này cũng không biết lý do bản thân vì sao phải giết Vân Vũ, nhớ không lầm thì lúc đó rõ ràng Vân Vũ đã xin tha, sau đó, hắn lại đột ngột không nhớ vì lý do gì hắn lại đấm bay đầu tên này, nhắc mới nhớ, cái kiểu võ “Hu hú, quà chá” hắn cũng không hiểu là gì, vì sao hắn có thể đánh được như vậy, hắn dám chắc là bản thân chưa từng tập võ gì, chỉ có ở trong nhà không ngừng quay tay, quay chân, tập những bài tập đơn điệu.
Bây giờ nghe thanh niên tiết lộ, hắn giật bắn mình, câu hỏi lại xuất hiện vờn quanh, đầu hắn suy nghĩ là có nên về nhà hay không, lỡ cha hắn không che được xuống chuyện kia, thì hỏng, nhiều khi cha hắn còn không muốn che chở hắn nữa, dù sao thì cha hắn trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt với hắn.
Vân Phong, hắn đã mất đi sự bình tĩnh, sự thông minh logic, hắn nghĩ sao mà dám cho là cha hắn bỏ hắn khi mà biết được con mình là thiên tài, đáp án là không, nhưng rõ ràng hắn không thể suy nghĩ ra chuyện này, mất đi sự bình tĩnh đã thêm cho hắn nhiều suy nghĩ vẩn vơ, có chút sợ hãi lại thêm chút ngây ngô tuổi 15, 16 chưa trải sự đời. …..
Cũng vào giờ này, Đan hiện tại đang ngồi trong một căn phòng rất giản dị, thanh đạm ở trong một trạch viện khá rộng lớn, diện tích chỉ chừng 200m X 200m, đây là một viện phủ của một gia đình nhà nho, thi sĩ, cũng là nhà của thường dân, hình như là có quan hệ sâu xa với gia tộc nào đó nên viện phủ mới rộng thế này mà cũng không ai dám động. - Đây là tất cả 10 lượng vàng, đủ để cho các ngươi mua sắm một căn phủ khác rộng lớn hơn nơi này.
Đan đặt trên bàn những thỏi vàng lấp lánh ánh kim mà nhìn người trung niên nho nhã đầy hiên lành trước mặt nói, đây là thành quả khi khai quật cái xác của người bị đóng băng, không ngờ tên này mang trong người hẳn 10 lượng vàng ròng. - Ha hả, không được đâu vị huynh đệ này, nhà ta vốn là chỗ tổ tiên để lại, truyền qua đời con cháu, ta không thể bán được, mong ngươi thông cảm.
Vị trung niên này nhã nhặn nhìn nam tử chừng 27, 28 tuổi trước mặt mà từ chối nhẹ nhàng. Hắn trong lòng rất kì quái, không biết người này ở đâu ra, tự dưng lại xông vào nhà muốn mua lại phủ viện gia truyền của hắn, thật mất lịch sự.