Chương 53: Thế Giới Do Đan Tạo - Hạ

Thế nhưng, họ cũng có khác biệt nhất định đối với con người bên ngoài, và điều này cũng là điều mà Đan thử nghiêm lúc ban đầu, hắn dự tính rằng nếu thế giới không có linh khí, không có nguyên lực vậy sẽ ra sao, đúng vậy, con người nơi này không có khả năng tu luyện, bù vào đó họ có một loại tư duy, đầu óc khiến Đan phải trố mắt, buộc hắn phải đưa ra một phần nhỏ “Đạo hồn” của bản thân, chuyển sinh thử vào thế giới này mà sống, để có được một cảm nhận chân thật nhất có thể. Từ đó, hắn mới phát hiện rằng chủng loài người này là quái thai, bởi bọn hắn làm được những thứ mà nếu thế giới thật sự (thế giới của Đan) không có thực lực cực kì kinh người thì hoàn toàn không thể.

Tạm không nói đến tình huống bọn người này chế tạo ra súng ống bắn nhau “pằng pằng”, một quả bom đủ diệt cả một quốc gia (chỉ là ở thế giới này, không tính thế giới thực”, mang theo biết bao bệnh tật, di chứng cho những người đời sau, chỉ nói đến thời kì bắt đầu hoàng kim của bọn họ.

Những máy bay thay thế khả năng phi hành ra đời, tàu điện chạy khắp nơi cả trên bờ lẫn trong lòng đất, những con tàu bay ra ngoài không gian, khám phá xung quanh, những chiến hạm to lớn vô cùng bắn nhau trên biển, những tòa nhà đẹp đẽ nhiều tầng dựng lên san sát không ngừng,…Đan hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng có một vài thứ hắn không thể tin được, hắn cho rằng điều này là hư cấu, không làm được nếu không có năng lực kinh thiên động địa khi ở thế giới thật. Đó là vài thứ có tên là ngành điện tử, công nghệ thông tin, viễn thông.

Máy quay phim? Băng, đĩa? Ti vi? Điện thoại? Loa, đài? WTh, Đan hắn không chấp nhận được sự thật này, làm sao có thể làm được. Một thứ có thể thu được hình ảnh tong quá khứ, một thứ có thể nén hình ảnh, âm thanh lại, một thứ có thể chíu lên hình ảnh từ một nơi khác đến, một thứ giúp người khác trao đổi thông tin dù đối phương có cách xa hàng trăm ngàn km, một thứ có thể phóng âm thanh ra khắp nơi để ai cũng nghe được. Đặc biệt là cái gọi là Vi tính cùng Internet, Đan như té xỉu, quá hư cấu, quá max ảo.

Không lâu sau đó, một phần của Đan quyết tâm tìm hiểu rõ việc này, kiểu như chúng được tạo ra như thế nào, hoạt động theo nguyên lý gì?. Hắn bắt đầu đi học, mới đầu phải nói hắn rất là gian khó, cái gì mà lập trình, viết code, vi mạch điện tử, con chip, sóng này sóng nọ,…WTH, hắn hoàn toàn ngu. Trải qua vài chục năm học tập, nghiên cứu, hắn đã biết rất nhìu thứ, hiểu ra nhiều thứ và hắn không đi học nữa, “Mệt thật, bọn người này đúng siêu nhân, thôi thì cứ để bọn hắn làm, ta chỉ hưởng, tội chi mà học theo, chỉ cần muốn là ta thống trị luôn cái quả cầu này, bắt bọn hắn phải làm theo những yêu cầu của ta, ha ha ha” hắn nghĩ vậy.

Hắn bắt đầu cải tạo lại thành người trẻ tuổi, hưởng thụ cuộc sống, đây cũng là lúc hắn trở thành một tên NEET, Otaku vì truyện tranh, anime của một nước tên là J.A.V. Về sau khi cơ thể hắn cứ phát triển đến 40 tuổi, hắn liền sẽ biến mất rồi trở lại thiếu niên 16 tuổi hưởng thụ cuộc sống tiếp, làm nhiều thứ nghề nghiệp khác nhau.

Vài trăm năm trôi qua, quả cầu lại phát triển hơn, xe cộ bắt đầu biết bay trên không, họ còn tạo ra robot giống thật như con người, tạo ra những cánh cổng có thể dịch chuyển con người đi từ nơi này đến một nơi khác rất xa, xây nhà trong lòng đất, đưa người ra những quả cầu khác lập nơi ở. Con người nơi đây rồi cũng dần nhận ra rằng chiến tranh đã không cần thiết, điều cần thiết chỉ là được thống trị người khác, bắt đầu những điều xấu đã đến với họ,..(muốn nói chi tiết nhiều hơn nhưng Tác làm biến quá, đến đây là lướt qua được rồi) Hơn ngàn năm sau, tất cả quả cầu đều vỡ nát, chủng loài người đều chết và biến mất theo năm tháng trong phương khu vực do Đan tạo ra, chỉ còn mình Đan lẽ loi “lạc trôi” không ngừng mà đầy suy tư. Sau đó dựa theo hắn suy luận và làm thí nghiệm đã tra ra được nguyên nhân, đó là do Phương khu vực này không có linh khí, nguyên khí gia trì kiên cố, thành ra nó mềm yếu, bị sói mòn theo năm tháng, vở nát chỉ là điều sớm muộn. Vậy là quá trình hiểu một Đạo của hắn đã kết thúc. Hắn phong ấn thế giới này lại, bỏ đi. …..

Qua nhiều thời đại sau, hắn lần nữa quay về nơi đây để thực hiện một nghi thức, một nghi thức mà hắn không thể nào thực hiện được ở thế giới thực, một nghi thức do hắn dùng thực lực mà tự nghĩ ra, một nghi thức hắn cũng không biết có thành công hay không, một nhi thức dùng để gọi hồn đã tan biến vào cõi hư vô quay về, một nghi thức vì đệ đệ đã mất từ lâu của hắn mà làm.

Nghi thức này là một nghi thức cần duy trì lâu dài, cũng có thể là vĩnh viễn, nó chỉ kết thúc khi đã gọi về được hồn của ai đó, Đan thực hiện nghi thức này nơi đây là bởi nơi này là thế giới hắn tạo, quyền hạn hắn là lớn nhất, điều này sẽ tăng tỉ lệ thành công cho nghi thức.

Sau khi đồ án nghi thức hoàn thành và tự vận hành, hắn lại tiếp tục thả chín thuộc tính vào, để thế giới nơi đây lại phát triển như cũ. Khi đến lúc thế giới sắp tan rã mà nghi thức vẫn chưa kết thúc, Đan liền dùng một thứ sức mạnh quỷ dị gì đó ngưng hình thế giới hắn tạo lúc này lại, hắn bất đầu thiết lập hai quy tắc cho thế giới rồi phong ấn thế giới lại lần nữa mà bỏ đi, kiếp nạn hắn càng lúc càng đến gần.

Quy tắc thứ nhất hắn thiết lập đó là sự “lặp lại”, thế giới này khi kết thúc bắt đầu vỡ nát cũng là lúc quay lại lúc bắt đầu hình thành, nó chính là một vòng lặp không có điểm cuối, nó chỉ biến mất khi có người dừng nó lại. Quy tắt thứ hai chính là tạo ra xác xuất cực kì nhỏ đến đáng thương có thể kéo hồn người chết bên thế giới này về thế giới thực tại, để họ có thể sống lại một lần nữa. Đơn nhiên tất cả những điều này hắn làm đều là chuẩn bị cho đệ đệ, có điều, hắn tuy làm ra nghi thức này nhưng cũng cực kì phi lý, làm sao có thể hồi sinh được người chết hồn phi phách tán chứ, đặc biệt đó còn là một vị cóa thực lực thông thiên, phải biết khi ngươi ở cấp độ càng cao, việc chuyển sinh, trọng sinh cực kì khó khăn, nhất thiết phải cần một ai đó ở cấp độ cao hơn giúp đỡ, vậy còn phục sinh, là điều không có khả năng? Dẫu biết vậy nhưng Đan vẫn phải làm, chỉ bởi năng lực của hắn đã chạm đến một tầng cao mới và tầng cao này có thể giúp hắn thực hiện nghi thức.

Về sau, khi đã từ lâu Đan gặp đại nạn, cũng không biết là nghi thức này có thật sự là kéo hồn về được không hay là do điều gì đó mà Vân Phong xuất hiện tại thế giới hắn tạo với gương mặt như đệ đệ hắn, sau đó lại chết rồi được quy tắc chọn trúng mang đi xuyên việt đến thế giới thực. Khi Đan gặp Vân Phong hắn cũng có nói là cảm ứng được rất mỏng manh, vậy tức là nghi thức hắn thành công.

Có điều hắn sẽ không ngờ và chính ngay cả bản thân Vân Phong cũng không ngờ, thế giới thực luôn tồn tại những quy tắc mà không ai có thể sửa, kể cả khi Đan trước kia đạt được cấp độ khiến người người nom nớp lo sợ.

Đúng là linh hồn Vân Phong xuyên việt đến đây, nhưng hắn phải chịu quy tắc áp chế, linh hồn bị thiệt hại nhất định, có vẻ theo tình hình lúc này thì Vân Phong hắn đã bị quy tắc đột ngột cướp đi trí nhớ kiếp trước, bao gồm luôn cả những tính cảm, kí ức, tính cách liên quan, gọn hơn là bản thân trước đây của Vân Phong đã bị quy tắc xóa bỏ, hắn bây giờ chỉ còn nhớ bản thân được sinh ra trong Vân gia, nhớ được những hành động bản thân đã từng làm nhưng không biết lý do vì sao, còn tình cảm, tính cách vẫn chưa có đáp án. ……

- A, ui.

Vân Phong tỉnh dậy ôm đầu, cảm thấy thân thể hơi mệt mỏi, hắn không khỏi kì quái tình huống lúc trước.

- Sao ta lại đột ngột ngủ thiếp đi, không phải vẫn đang luyện tập sao?

- Kì lạ.

Sờ tay chân đầy nhớt nhát do mồ hôi khô lại, hắn tuy kì quái nhưng cũng bỏ đi tắm.

Trời bây giờ cũng đã là giữa trưa, sau khi tắm xong, bụng hắn cũng cồn cào, nghĩ đến hắn chưa có ăn sáng liền lật đật trả phòng, đeo gói thương trên lưng mà rời đi.