Ở một chỗ không xa nơi này, trong một một chỗ khuất, không ai đếm xỉa. Một tên đang không ngừng hít đất lên xuống với một thiếu nữ nhìn trang phục như nha hoàn bên dưới. Nàng ta vẻ mặt cực kì vô hồn, hai mắt như không còn cảm xúc, hai dòng lệ quá khứ vẫn còn in dấu nơi gò mắt, thân thể cứng đờ mặc cho tên kia không ngừng cày cuốc nơi hạ thể của nàng. - Hì hụt, hì hụt,..
Tiếng tên khốn nạn này thở hổn hển.
- Ra, ra rồi. Á, quá đã.
Tên này bắt đầu chìm đắm trong giây phút như đi trên mây ngắn ngủi.
“Vèo, Phập”
Đột ngột một mảnh vụn của tảng đá rơi ngay đầu hắn.
- Ặc.
Chỉ kịp kêu một tiếng, hắn mất đi ý thức. Định mệnh, hắn chết rồi, thật hư cấu.
Hắn ngã xuống trên thân thể của thiếu nữ kia, một đá nhọn hoắc dài chừng 15cm cắm sâu vào đầu hắn, từ nơi đó dòng máu chảy xuống. ….
Đứng giữa kho tràn đầy kiếm, đao, chùy,…Vân Phong đang phân vân
- Kiếm biểu tượng như Da-xua, nhẹ nhàng, sắc bén, linh hoạt tha hồ lả lướt.
- Đao biểu tượng như Chim-dam-mia, nặng, mạnh bạo, đầy chí mạng.
- Thương biểu tượng như Xin-chao (Xin-thông), uy năng mạnh mẽ, linh hoạt ở tầm xa, nếu có chiến tất có lợn thế đầu tiên, phù hợp với câu “Thông đâu cũng được”. - Binh khí đầy gai nhọn này biểu tượng cho Chun-đô Du Côn.
- Thanh đại rìu này biểu tượng như Đá-ri-ụt, bửa phát chết luôn.
- Hai cái rìu nhỏ này biểu tượng như Ố-lác,…
- …
Vài chục phút sau, Vân Phong đi ra, trên tay hắn cầm theo một cây thương dài, đầy sắc nhọn, hắn quyết định chọn thương vì lợi thế tầm xa, với kĩ năng và kinh nghiệm của hắn cùng với trình độ võ kĩ cùi mía như nơi này, dưới Linh Sư cảnh tất phải chết dưới thương.
Vân Phong mặc kệ hai tên canh cửa mà rời đi kho Binh khí, hắn lần này muốn đến Dược đường để lấy lại những gốc linh dược vốn nên thuộc về hắn.
- Không, không phải ta làm đâu phu nhân, ta không có giết Vân A thiếu gia.
Đi đến một hẻm không xa trong Vân gia, Vân Phong liền bắt gặp một nha hoàn có quần áo xộc xệch đang quỳ gối trước một phụ nữ giận dữ, khóc rống cùng với 5 tên chấp pháp trong Vân gia mà không ngừng rớt nước mắt tràn đầy oan ức, trước mặt nàng ta nằm đó một cái xác trên đầu có gắng một cái mảnh vỡ bằng đá sắc nhọn. - Ngươi không làm, ngươi không làm thì làm sao con ta chết. Hức hức.
Người phụ nữ này vừa khóc, vừa rống lên trông cực kì bi thương, buồn khổ. Vân Phong đứng bên ngoài dòm ngó một chút rồi cũng mặc kệ, đi tiếp, hơn 13 năm đã đủ để hắn hiểu là thế giới này vốn đã vậy, không cần quan tâm những thứ không liên quan đến bản thân.
Vân Phong vốn cũng không biết sự việc này là do hắn đánh nổ tảng đá mà gây nên.
- Lôi con tiện tì này ra chém.
Vân Phong bỏ đi được vài bước thì một tiếng quát vang lên.
Về nhà gấn đấy cất đi cây thương, Vân Phong đi hướng Diễn Võ trường mà tiến vì đến Dược đường thì cần phải đi qua Diễn võ trường, Vân Phong dự là đi ngang qua luôn nhưng liền chợt nhớ điều gì, hối hả tiến vào Diễn Võ trường.
Diễn Võ trường chính là nơi để mọi người, con cháu Vân gia giao lưu, học hỏi võ nghệ, cũng là nơi để so tài, tỉ thí xem ai cao thấp, đồng thời còn là nơi tổ chức Tộc hội, nên cái vấn đề Diễn Võ trường bao lớn thì không cần nói, nó có thể chứa được gần hơn hai ngàn người, Vân gia trên dưới thì cũng chỉ gần năm ngàn người thôi.
Vừa vào Diễn Võ trường, Vân Phong ngay lập tức nhớ lại đại khái vị trí tối qua mà đến, hắn cần xem vết máu tối qua có còn không, mặt dù có nhờ cha hắn giải quyết nhưng mà ai biết lão cha hắn có quên vụ này. Kết quả là không, cha hắn làm rất tỉ mĩ, nền đất hầu như không có một giọt máu, ắt hẳn đêm qua cha hắn cũng rất mệt mỏi mà lần theo vết máu do hắn để lại trên đường. Thở nhẹ một hơi, Vân Phong muốn đi Dược đường. - Ê phế vật, sao bữa nay rãnh rỗi đến đây vậy?
Thoáng nhìn xung quanh, Vân Phong mới để ý rằng hiện đang có rất nhiều người nhìn hắn đầy vẻ xem thường, cười chê. Một tên thiếu niên chừng 16 tuổi nói, vẻ mặt kinh ngạc, tên phế vật này mấy năm nay đâu có hề ghé qua Diễn Võ trường đâu, sao nay đến. - Vân B huynh đừng nói vậy, thiếu gia chủ là đến đây để tập luyện cùng học hỏi võ nghệ của mọi người.
Một tên khác tuy nói tốt cho Vân Phong nhưng mà trên mặt đầy vẻ chế giễu.
- Cái gì, ta nghe có lầm không, tên phế vật mà cũng đến biết điều này sao?
Tên thiếu niên khác quấy quấy lỗ tai, tựa như nghe không rõ, thần sắc đầy vẻ “kinh ngạc”nói
- Phế vật gì chứ, thiếu gia chủ tuấn tú, xinh đẹp như vậy, tuy không tu luyện được nhưng may vá chắc chắn rất khéo.
Một nữ tử dung mạo bình thường tiếp nói.
- Ha ha ha ha….
Mọi người nghe vậy không khỏi cả nam, lẫn nữ đều phá lên cười to, xinh đẹp?, may vá rất tốt?, cái này là sỉ nhục như thế nào đối với một người đàn ông ở thế giới này. Nhưng mà đối với Vân Phong, 3 câu đầu có vẻ hơi gãi ngứa hắn, còn câu này hắn không có để trong lòng, thế giới kia của hắn vốn cũng có rất nhiều nam nhân đi may vá, làm nội trợ, thậm chí làm điếm., ngoài ra thì BD cũng mọc đầy đường nên chuyện này, chỉ xem như một làn gió, còn vụ xinh đẹp thì mấy anh Hàn Xẻng là tiêu biểu, vẫn được rất nhiều người ái mộ.
Đơn nhiên việc cười nhạo này cũng không phải là cả Diễn Võ trường, tại vì nơi đây vẫn còn đấy những thanh niên nghiêm túc, những thanh niên trưởng thành hơn bọn trẻ trâu kia, họ chỉ cười nhẹ rồi không quan tâm nữa, ngồi một bên nhắm mắt tu luyện, lúc không tu luyện thì linh khí vẫn được cơ thể hấp thu nhưng không có nhiều bằng việc tập trung mà ngồi nhập định như thế này. Vẫn còn đấy những nữ tử tốt đẹp, bọn họ chỉ hơi thương tiếc cho vị thiếu gia chủ không có khả năng tu luyện này, cười nhạo thì không hề có trên mặt bọn họ.
Vân Phong chỉ nhíu mày rồi lại như mọi khi quay người rời đi mà không nói một lời.
“Vèo, cộp”
Một viên đá to bằng nắm tay từ phía sau bay thẳng đến đụng vào lưng Vân Phong khiến hắn dừng lại bước chân. Người ngoài nhìn vậy lại tưởng hắn đau, dừng người mà tập trung cố nén cơn đau xuống. - Phế vật, đi đâu mà vội mà vàng.
Một tên Luyện khí tầng 5 cảm thấy Vân Phong thường ngày đều như vậy, xem bộ là cam chịu số phận, bây giờ lại có gái nên rất thích hợp cho một tên trẻ trâu như hắn thể hiện kiểu lưu manh giang hồ.
Vân Phong quay người lại, đôi mắt hắn không gì ngoài vẻ lạnh lùng cùng vẻ mặt khó coi, tên này rất to gan mới dám làm việc này với hắn. Hắn nhanh chóng tiếp cận tên thiếu niên này. - Ngươi lại gần ta làm gì, muốn bị ăn đòn?
Nhìn Vân Phong gần ngay trước mặt, tên này lộ ra vẻ hung dữ.
“Vù” Đột ngột Vân Phong không một lời mà ra tay nhanh như chớp, một quyền do hắn khống lực va mạnh vào mặt tên này.
“Bộp” Mặt tên này lún xuống, sống mũi bị gãy, hàm răng không biết còn lại mấy cái. Tên này bị đẩy lùi đi vài bước mà không ngùng ôm mặt đầy máu hưng hức, đầy nghẹn khuất. - Ngươi, ngươi đánh ta. Ta sẽ đi cáo ngươi với chấp pháp.
Tên này bị thương nặng, nén đau mà mất đi lý trí kêu gào lên.
Người bên ngoài không giống như hắn mà là cực kì rung động.
- Hắn, hắn đánh người?
- Cái gì vậy, hắn không phải phế vật không thể tu luyện sao?
- Làm sao hắn có thể đánh một tên Luyện khí tầng 5 như thế?
- Hắn có phải là thiếu gia chủ?
Mọi người nhìn tình cảnh này, thần sắc cực kì kinh ngạc cùng chấn kinh, không ngừng nói lớn xì xào, trông mà nhức cả đầu đối với Vân Phong.
- Nơi này ai cũng rõ là ngươi ra tay trước, thế thì chấp pháp có đến thì chỉ có xử ngươi. Vì thế nên…
Vân Phong lúc đầu cười tà nói, sau đó mặt hắn vô cùng ác độc. Hắn bước chân linh hoạt, nhanh lẹ mà chộp vào bả vai trái tên này, xiếc chặc.
“Rắc rắc” người bên ngoài cũng có thể nghe thấy cái âm thanh rợn người này.
- Khà khà khà.
Nhìn tên này đau đớn không lực hoàn thủ, Vân Phong cười như ác ma, tay hắn chợt càng thêm mạnh mẽ vặn vẹo bả vai tên này khiến tên này la hét không ngừng, cả Diễn Võ trường đều lạnh cả sống lưng, nhưng mà cũng không có ai can thiệp vào, rãnh đâu tự dưng lại chi, lỡ bị họa lây thì chết.