Chương 4: Bài Giảng Về Cảnh Giới

Đêm đến, Ngô gia phi thường yên tĩnh, à ừm riêng có mấy chỗ vẫn truyền ra âm thanh nam nữ thú vị. Sau bữa cơm nhạt nhẽo, Đan vẫn nhắm mắt nhập định, hiên tại rốt cuộc mở mắt lần nữa, Ngô Lâm thì từ đó đên giờ đều ngồi dưới đất trước mặt Đan tranh thủ tu luyện. - Đình chỉ tu luyện, bắt đầu giảng bài.

Giọng nói vang lên khiến Ngô Lâm bật tỉnh, vội điều chỉnh tư thế nghe giảng. Đan nhìn thoáng qua hắn, chốc lát Đan hỏi một câu.

- Ngươi nói tu luyện gồm mấy cảnh giới?

- Tu luyện gồm hai cảnh giới, luyện khí cảnh, linh sư cảnh.

Ngô Lâm dùng kiến thức bản thân biết đáp, Đan trên mặt chẳng có biến hóa gì, hắn lại hỏi.

- Vậy làm sao tu luyện đây?

- Luyện khí cảnh, hấp thụ linh khí xung quanh bồi dưỡng từng cơ thịt trong thân thể tăng lên khí lực cho bản thân, khí lực càng lớn tương đương với số tầng càng cao trong luyện khí cảnh. Khi tu luyện khí lực đến cực hạn, cơ thể sinh ra biến hóa, đan điền xuất hiện nhưng cần phải được khai mở, mở ra đan điền, xác định thuộc tính, tiến hành hấp thụ linh khí và trải qua đan điền ôn dưỡng hình thành một loại thuộc tính sức mạnh như hỏa, thủy, mộc,…sẽ trở thành linh sư cảnh, chí cao vô thượng.

Ngô Lâm nhớ lại nội dung trong sách bên trong Thư các Ngô gia, hắn nói lưu nói không sai một chữ.

- Ngươi nói kiến thức này ngươi có ở đâu?

- Thưa tiền bối, đây vốn là kiến thức cơ bản lưu hành trên thê gian, ngoài ra nó

còn được lưu thành sách bán rộng rãi. Vãi bối chính là trong sách cùng với kiến thức nghe, nhìn mà có.

Ngô Lâm thành thật khai báo, hắn không hiểu tại sao Đan lại hỏi những thứ này, có vấn đề gì nơi đây sao?

- Ồ, vậy vì sao ngươi cùng tuổi với hai tên hồi sáng nhưng tu vi lại yếu nhược hơn?

- Con người khi sinh đa số sẽ có linh căn, linh căn không những cho ta năng lực tu luyện mà còn có khả năng tăng rốc độ tu luyện cho bản thân. Linh căn được chia thành tứ cấp, sơ linh căn, trung linh căn, cao linh căn và cao nhất là đại thành linh căn. Mỗi cấp lại được chia thành 9 đoạn cao thấp. Vãn bối vốn dĩ cùi mía nên linh căn là Sơ cấp tam đoạn, hai thằng hồi sáng là linh căn sơ cấp lục đoạn.

Cái quái gì vậy? Sao tiền bối lại hỏi mấy cái thứ căn bản như thế này, Ngô Lâm thật sự khó hiểu (cái dm ta đang giải thích cho đọc giả, khó hiểu hoài).

- Sao ngươi biết linh căn của ngươi là cấp bậc gì hay quá vậy, có cao nhân nói ?

- Không thưa tiền bối, Ngô gia có một viên Linh căn châu, đưa tăng đặt lên nó là có thể biết linh căn gì, bao nhiêu đoạn dựa trên màu sắc nó phát ra.

Ngô Lâm đã bó tay rồi, thôi thì hắn cứ đáp, người ta dù sao cũng là Tông sư.

- Ờ, Ngô gia ngươi có ai linh căn ngon không?

- Có, Ngô Vi Tuyết linh căn trung cấp thất đoạn, Ngô Húc linh căn trung cấp lục đoạn, Ngô Hinh linh căn trung cấp lục đoạn, cao nhất là thiên tài Ngô Hung linh căn trung cấp cửu đoạn, một trong bốn thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhất Vũ Dương trấn. - Không có linh căn cao hơn à?

Ặc, da mặt Ngô Lâm bắt đầu lên cơn giật giật.

- Tiền bối, linh căn đâu phải như thế liền dễ đạt được, đa số người sinh ra có linh căn đã là may mắn, được trung linh căn tức là thiên tài đã là phúc đức cả đời, cao linh căn cả Vũ Dương trấn này không có một móng. Ngô Lâm đầy dấu hỏi trong đầu, rốt cuộc hắn đưa ra thuyết pháp là nơi tiền bối trước đây có nhiều thiên tài, hắn cũng biết thê giới này rất rộng lớn, Vũ Dương trấn của hắn chỉ là một điểm trên đó. - À, vậy ngươi còn biết gì liên quan đến tu luyện nữa không?

- Đó là tất cả những điều liên quan đến vấn đề tu luyện mà vãn bối biết thưa tiền bối.

Đan lâm vào trầm mạc, hắn suy nghĩ khá lâu sau liền kết luận một câu khiến hắn rất phiền não “Rơi vào vùng thế giới nhỏ rồi, hèn gì linh khí loãng vãi, như thế này thì trở lại thời đỉnh phong chắc mất cả ký thời gian”. Dẹp bỏ vấn đề này, hắn bình tâm lại, rốt cuộc nhìn Ngô Lâm thở dài. - Như ngươi nói, tu chất của ngươi vốn thấp kém nên cao nhất ta có thể khiến ngươi nhập Linh sư cảnh là tối đa.

Ngô Lâm sửng sôt, cao nhất là Linh sư cảnh. “Đùng” Ngô Lâm kịch liệt kích động, tía má ơi con sẽ trở thành Linh sư cảnh, một thằng phế như con mà có thể thành linh sư cảnh, cảnh giới mà biết bao nhiêu người mơ ước, Ngô Lâm quá kích động, hắn như đang mơ. - Là thật, thưa tiền bối?

- Thật, nhưng mà ngươi đừng có mừng sớm. Như đã nói, thành bại do ngươi, để trở thành Linh sư cảnh coi ngươi còn ngươi cố gắng, nổ lực. Đan cắt đứt sự kích động của Ngô Lâm, khiến hắn nhận ra vẫn còn quá sớm để mừng, hắn cần phải thực sự nổ lực, cố gắng trên con đường phía trước. - Cuối cùng cho ta biết ngươi thường ngày tu luyện như thế nào?

- Vãn bối ngày đêm đều chăm lo tu luyện, hấp thụ linh khí không ngừng nghỉ.

Nhưng mà đáng tiếc mãi cũng không tăng nhiều hay bị dậm chân tại chỗ. Ngô Lâm kêu rao ra vẻ đã cố hết sức tu luyện, không lười biếng.

- Ừm, được rồi. Bây giờ đến ta giảng bài.

- Vâng.

Ngô Lâm yên tĩnh dị thời, cơ thể đề cao hết sức, sợ bỏ lỡ một từ, một chữ nào đó.

- Phương pháp tu lyện của ngươi đã đi sai đường.

Một câu nói vừa xuống Ngô Lâm liền ngẩn người, hắn thật không biết sai chỗ nào, đây là phương pháp tu luyện ai cũng biết, nhà nhà đều tu luyện như thế, cha hắn cũng tu luyện như thế, vậy sao chỗ nào. Như nhìn thấy suy nghĩ của Ngô Lâm, Đan lại nói - Luyện khí cảnh, tức luyện khí lực, hấp thụ linh khí gia nhập, bồi dưỡng cơ thể khiến cho người tu luyện có sức mạnh càng ngày càng lớn, một quyền lủng đá, một cước phá thạch, một trẻ bổ cây. Linh căn thực chất chính là thứ giúp ngươi có khả năng tu luyện, hấp thu linh khí, tuy có vẻ có thể tăng được tốt độ hấp thu linh khí nhưng ngươi có nghĩ vì sao lại có lúc ngươi lại dậm chân, linh khí không nhập.

Ngô Lâm hắn quả thật rất muốn biết đáp án, hắn không hiểu vì sao hắn lại dừng tại luyện khí tầng 1 bốn năm, trong khi đó người khác cùng linh căn như hắn chỉ mất cao lắm là 3 năm liền đột phá, vì vậy hắn mới mang tem phế vật trên người. Hắn hiện tạ cần lắng nghe để biết đáp án. - Kiến thức tu luyện của ngươi có vẻ thiếu hụt, thực chất cái quyết định nhiều nhất đến việc tăng tiến tu vi đó là thể chất, tức thân thể, cơ thịt trên người ngươi. Dừng lại chút nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ngô Lâm, Đan lại nói - Thể chất cũng là một loại thiên phú tu luyện và cũng được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau tựa như linh căn. Ngươi có thể tưởng tượng, thể chất hay nói chính xác là cơ thịt trên người ngươi như một cái cánh cửa, đằng sau cánh cửa chính là không gian chứa đựng sức lực mà ngươi có thể phát ra và cũng đồng thời là tu vi của ngươi, linh khí được linh căn đưa vào thân thể ngươi nhưng mà lại bị cánh cửa chặn lại không cho vào, từ đó dẫn đến việc dậm chân tại chỗ, không tiến. Cho nên tốc độ hấp thụ linh khí có nhanh đến đâu mà thể chất không đáp ứng thì cũng phế, ngược lại tuy hấp thụ chậm nhưng cứ vào là được nhận thì là thiên tài. - Vậy vì sao linh khí lại bị chặn? Có hai nguyên nhân, thứ nhất thể chất không đủ, cơ thể không thể chứa vì thế không cho nhập, tại đây cũng sẽ xác định vị trí của cuộc đời ngươi, nó được gọi là giới hạn tu luyện. Thứ hai chính là việc bão hòa linh khí, nhập nhiều rồi, cần thời gian tiêu thụ chỗ nhập này để tan vào cơ thịt tăng khí lực nên không cho nhập thêm, việc này có thể cần phải có một đoạn thời gian dài ngắn tùy vào loại thể chất để hấp thụ hết chỗ linh khí nhập kia hoặc bản thân người tu luyện áp bức, xúc tiến quá trình hấp thụ này.

Nói đến đây Đan liền dừng. Ngô Lâm khó lắm mới bình ổn tâm tình khi phát hiện sự thật phía sau việc tu luyện, hắn vội vàng hỏi.

- Áp bức, xúc tiến là như thế nào tiền bối?

Đan cười nhạt, ngoắc ngón tay ý bảo Ngô Lâm lại gần. “Cịch” vừa đủ khoảng cách Đan cốc lên đầu Ngô Lâm một cái, thản nhiên nói.

- Không phải ngươi đã làm rồi sao?

Ngồi ôm đầu, Ngô Lâm nghĩ nghĩ chợt mắt sáng lên.

- Là việc lúc trưa?

Đan gật đầu, lại tiếp tục bài giảng.

- Biện pháp xúc tiến quá trình này có khá nhiều nhưng phổ biến nhất chỉ có hai cách, muốn ăn hành và cho người khác ăn hành. Muốn ăn hành tức dùng hết thực lực vốn có của bản thân đánh nhau với thằng có tu vi cao hơn, mạnh hơn dẫn đến sức lực trong cơ thịt bị bức hết ra ngoài, cơ thể con người rất thú vị, khi hết sức nó lại sẽ kéo linh khí nhập vào nhanh chóng tăng thêm sức để bản thân tiếp tục chiến cho đến khi bị hạ, không còn thể chiến, sức cùng lực kiệt, về sau khi hồi phục lại sức lực vốn có nó cũng sẽ tăng thêm một phần chỗ chứa cho sức lực, đồng thời cánh cửa nhập khí cũng sẽ càng ngày càng háu ăn, thực lực sẽ tăng mạnh vì thế mới có câu “thiên tài chỉ sinh ra trong chiến đấu”, biện pháp này rất khó vì hầu như chỉ có thể áp dụng trong mấy cuộc chiến sinh tử, lúc đó mới áp bách ra được cái phương pháp này. - Còn cho người khác ăn hành tức là đừng bao giờ cho sức lực đầy, phải lun phóng ra ngoài, lên đá, lên cây, lên người,…biên pháp này tuy chậm chạp nhưng tuyệt đối an toàn.

Ngô Lâm bên dưới lắng nghe mà không ngừng ngộ ra, nhớ lại khoản thời gian lúc trước hắn không khỏi thấy tiếc vì hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.

- Thể chất của ngươi thuộc loại sơ cấp lục đoạn, vốn dĩ bây giờ có thể là luyện khí tầng 3 nhưng trong cơ thể ngươi có quá nhiều dược chất tích tụ trong cơ thể chiếm hết một phần trong không gian chứa sức lực mà không được tiêu hóa, chắc ông già của ngươi cho ăn bậy hơi bị nhiều nên thành ra ảnh hưởng đến quá trình hấp thụ linh khí. Nên thành ra sau này ngươi phải mệt nhọc rất nhiều. - Được rồi đến đây thôi, hôm sau lại tiếp.

Đan kết thúc buổi giảng trong sự ngỡ ngàng của Ngô Lâm, hắn không ngờ cơ thể của mình còn bị như thế. Hắn đứng dậy khom người một cái với Đan sau đó đi lại một góc phòng. - Đêm nay không cần tu luyện tiếp, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai đối với ngươi sẽ là địa ngục.

Giọng Đan truyền đến, Ngô Lâm cũng chỉ đáp “vâng” một tiếng, đầu hắn lúc này nghĩ nhiều thứ lắm, nào có quan tâm ngày mai. Lấy một cái mềm đã chôm của người làm chải xuống đất nằm, cũng may đất trong phòng là gạch lát nên cũng không có sợ mấy bạn rắn, rết quấy rầy. Hắn nằm xuống suy nghĩ chốc lát rồi ngủ đi.

Đan vẫn như cũ nhập định như tu luyện, thật chất thì méo biết hắn làm cái gì, bởi vốn dĩ hắn đâu cần nhất thiết tu luyện.