Đan nhìn chuyện trước mắt, hắn không khỏi hiểu chuyện, môi nhếch lên cười nhạt, rời ra xa chút chiến trường. Hai tên này cũng chẳng để ý gì đến Đan, mục tiêu bọn chúng là Ngô Lâm nên mặc kệ Đan, con nít mới 5, 6 tuổi lực ảnh hưởng gì. - La hét gì thế, phế vật. Lần trước Ngô Húc thiếu gia cho ngươi một bài học, ngươi chưa tởn.
Thiếu niên còn lại săn săn tay áo nhắc lại chuyện cũ, tựa như côn đồ ngoài đầu đường só chợ, tu vi cũng là luyện khí tầng 3.
Bọn này cũng là con cháu gia tộc nhưng có địa vị kém hẳn hắn và Ngô Húc nên khi gọi Ngô Húc thì là Ngô Húc thiếu gia, còn hắn một phế vật thôi, 3 tháng sau cũng sẽ bị đuổi rồi, đâu cần khách khí vậy, dù sao Ngô Húc cũng là thiên tài trong gia tộc. - Cho dù vậy, thì liên quan gì đến các ngươi.
Ngô Lâm biến sắc mặt, hắn không hiểu vì sao bọn này lại làm vậy với hắn, trước giờ hắn đâu có chuyện gì liên quan đến hai người này.
- Ừ thì không có liên quan, nhưng bọn ta thích thì nó sẽ liên quan thôi.
Hai người bước chân tiến đến Ngô Lâm, chuẩn bị động thủ.
- Các ngươi làm gì, trong gia tộc cấm nội đấu, vi phạm sẽ bị phạt nặng.
Tuy nói như thế nhưng Đan vẫn thủ thế, phòng bị, ai biết bọn này khùng như thế nào.
- Xung quanh này nào có ai, quất ngươi thì ai hay biết, sao bị phạt được.
Đến đây, hai người cười ác ý ha hả mà xông vào loạn đấm đá lên người Ngô Lâm, chênh lệch tu vi nên chống cự được chút ít thì Ngô Lâm cũng chỉ biết nằm dưới đất mà ăn hành. Vài phút ngắn ngủi qua đi, hai người này mỏi tay chân rồi cũng ngừng lại, quay người lập tức chuồn để lại Ngô Lâm nằm oặc, đầy người bầm tím nơi đó. - Thiếu gia Ngô Húc chuyển lời cho ngươi, đừng có bắt chuyện với Ngô Vi Tuyết tiểu thư nữa, ha ha ha.
Hai tên kia để lại một câu cho Ngô Lâm mà người càng ngày càng xa.
- Thì ra là vậy.
Ngô Lâm cố gắng gượng người dậy, thì thào. Hắn không ngờ nguyên nhân là như thế, tức giận, phẩn nộ tràn ngập, “Ngô Húc, ngươi chờ” lòng hắn quyết tâm ghi mối hận. - Không ngờ vừa vào nhà ngươi, ngươi lại cho ta xem vở kịch thật hay.
Đan thản nhiên nhìn Ngô Lâm mình đầy thương tích hơi cười nói. Thương tích này của hắn chẳng qua là ngoài da thôi, không ảnh hưởng lắm đến nội thất, coi bộ hai tên kia cũng không mạnh tay, tiểu tử này chắc có nhiều tâm sự đây. - Ha hả, cho tiền bối chê cười.
Mặt đỏ lên, Ngô Lâm gãi gãi đầu cười gượng.
- Không sao, chỉ cần vài hôm, ngươi nếu theo chỉ điểm của ta mà làm chắc chắn đạp hai tên lúc nãy xuống đất.
Nhón chân vỗ vai hắn, Đan an ủi khiến cho Ngô Lâm không khỏi vừa cảm động vì tiền ối an ủi, vừa kích động vì thực lực sẽ tăng mạnh nếu theo lời tiền bối nói, hắn mong chờ thực lực, lòng hắn hạ quyết tâm phục thù, và ngày này hắn nghĩ sẽ không xa. - Vâng, vãn bối sẽ cố hết sức.
- Được rồi, đưa ta về phòng ngươi nào, ta cần lên kế hoạch tăng lên thực lực cho ngươi.
Đan cắt ngang sự kích động của hắn nói. Hắn liền vội cố gắng bước từng bước dẫn đường đưa Đan về phòng, hắn rất mong chờ.
Đoạn đường đánh nhau này cũng cách phòng hắn không xa, đi bộ 5 phút là đến. Căn phòng của Ngô Lâm này cũng rất bình thường như vài căn phòng kế bên của con cháu Ngô gia khác, bên trong nội thất cũng giản dị, có giường, có bàn ghế, có tủ đồ, hết rồi. - Phòng khá đẹp đấy. Được rồi, ta muốn nằm nghỉ một lát, ngươi đi chuẩn bị một thùng nước, à không hai thùng cho ta và ngươi tẩy trần.
Đan ngồi lên giường êm, cơ thể hơi mệt mỏi nói với Ngô Lâm. Ngô Lâm lập tức lết sức đi làm, mặt dù cơ thể hắn lúc này rất mệt nhưng hắn phải tuân thủ mọi việc tiền bối giao cho.
Hì hục vác liên tiếp hai thùng nước lớn, nhỏ vào phòng rồi lại chạy đi xách từng xô nước đổ đầy thùng, hắn mệt rã rời. Đa số những con cháu khác thiên tư khá thì đều có một người thay làm việc này, hắn phế quá, một móng người mang cơm còn không có chứ đừng nói việc này. 20 phút lê lết bản thân, rốt cuộc hai thùng nước cũng xấp xỉ, vừa đủ dùng để tắm rửa, hắn liền định té lăn ra đất nằm. - Ngươi nằm xuống, ta lập tức liền đi, coi như ta và ngươi chưa quen biết.
Đan bất ngờ nói thế làm hắn ngây lập tức cố gắng khựng người đứng vẫn không cho ngã xuống dưới, mặt hắn như người bị hút hết “tinh”, mí mắt dưng dưng muốn khép giương lên nhìn Đan đang ngồi trên giường như mong chờ muốn được giải thích. - Ngươi quên những điều ngươi đáp ứng với ta. Cố gắng đi, không có trái ngọt nào mà không trải qua vất vả, cay đắng.
Đan hững hờ nói mặc cho Ngô Lâm khó hiểu, tuy nhiên hắn vẫn nghe theo, như đã nói hắn phải tuân theo mọi việc mà Đan phân phó chỉ để đổi lại hai từ “thực lực”. 3 phút sau hắn thật tình là chịu không nỗi nữa, muốn buông xuôi. - Ngươi không cần thực lực nữa sao?
Giọng nói vang lên như đánh vào tâm linh hắn, hắn lại cố duy trì bình tĩnh.
- Sỉ nhục sáng nay thế nào?
Ngô Lâm mắt đỏ lên, nhắc đến chuyện nào hắn thật tức giận, nhưng chỉ chút thôi, hắn lại mệt, mệt lắm, muốn ngủ.
- Không chịu được nữa sao? Được, ta cho ngươi được ngủ nhưng phải nhấc được cái thùng nước của ta rời mặt đất. Không làm được thì đừng ngủ, ngủ rồi thì cùng ta không quan hệ.
Giọng Đan lại vang lên, Ngô Lâm nhanh chóng nhìn thùng nước nhỏ này, hắn cảm thấy rất khó, thùng này chắc khoảng 20, 30 cân nếu đổi lại là lúc không mệt thì dễ đối với luyện khí tầng 1 đỉnh như hắn nhưng bây giờ với tình trạng này thì rất khó. Hắn mặc dù không hiểu lí do, không hiểu tại sao nhưng vẫn phải làm vì đó là yêu cầu đến từ tiền bối, một vị Tông sư sống lại.
Hắn gắng sưc, gòng người lên khiến tay chân không ngừn run rẩy mà ôm cái thùng nước nhỏ, lúc sau nó vẫn không nhức nhích, người hắn rã rời vẫn cố gắng ôm cái thùng không buông, đầu dựa vào thùng, hắn phì phò thở. - Aì thất vọng thật, ngươi không nâng lên được thì mãi mãi không vào được luyện khí tầng 2.
Đan quả thật thất vọng, hắn không ngờ thằng khỉ này không có nghị lực như thế, coi bộ muốn cho nó thằng thiên tài cũng khố. Bỗng hắn sắc mặt khẽ biến, rồi mỉm cười nhìn một màn trước mắt. “Huỵch”
Thùng nước vừa lên không liền rơi xuống, cùng lúc này Ngô Lâm cũng ngã nằm thẳng cẳng nằm dài trên đất. Hắn đã không có ý thức, ngủ rồi.
- Thì ra hắn cần loại kích thích này, định mệnh làm phí công suy nghĩ, biết vậy ngay từ đầu nói mịa ra, chẳng phải đã xong.
Đan ngồi buồn bực thì thào, chốc lát liền đứng dậy thoát y hày vào thùng nước tắm mặc kệ Ngô Lâm nằm bên dưới.
Đêm đến, Đan ngồi xếp bằng trên giường nhhinf cón vẻ như tu luyện nhưng không biết hắn thật chất đang làm gì bởi tu luyện theo kiểu bình thường này vốn không cần thiết với hắn.
Ngô Lâm mở mắt, ngồi nhìn thấy Đan đang tu luyện thì liền an lòng, gần cuối sức hắn rốt cuộc có thể nâng lên thùng nước, nhớ câu cuối Đan cho hắn khiến hắn máu nóng sục sôi, không lẽ cả đời hắn chỉ dừng ở luyện thể tầng 1, hắn trở nên khùng điên khó hiểu, dồn sức chơi hết mình, không thành công thì thành ma, rốt cuộc hắn nâng lên được nhưng cũng mất ý thức vì quá mệt.
Cảm giác thân thể còn hơi mệt và đau nhức hắn liền vận khí chữa trị, hồi phục chút ít, sáng giờ bị hành quá làm gì có thời gian làm nên bây giờ hắn bù. Chốc lát hắn thình lình giật mình, hắn đã vào luyện khí tầng 2, thật kì diệu, hắn quá đổi vui vẻ, đôi mắt kích động không ngừng nhìn về phía Đan, hắn cũng không ngu hắn biết mình đột phá điều là do Đan bức bách hắn. - Nhìn gì mà nhìn, đột phá là do ngươi không do ta, nếu không do ngươi kiên trì và có nghị lực thì đúng là suốt đời không lên được.
Đan mở mắt nhìn hắn nói. Ngô Lâm vội quỳ xuống
- Cảm tạ tiền bối giúp vãn bối.
Thấy hành động này, Đan nổi máu
- Mau đứng lên, chẳng phải đã nói theo như quy tắc ta đưa ra sao, lần sau ta còn thấy thế này thì chia tay. Nên nhớ thành do ngươi mà bại cũng do ngươi. Nghe vậy Ngô Lâm liền sửng sốt rồi nhớ ra gì đó, lập tức đứng dậy. - Vâng, tiền bối.
Giữa hắn và Đan có một số quy định, trong đó có một điều “đừng bao giờ cảm ơn ta, đây là thỏa thuận mà thôi, ta và ngươi đều có lợi, mọi việc đều là tự thân ngươi làm, thành bại tất do ngươi”. - Đi tắm rửa, dọn dẹp rồi chuẩn bị cơm nước đi, đêm nay ta sẽ giảng bài cho ngươi, về sau ngươi còn cần cố gắng hơn.
Đan tiếp tục nhắm mắt lại nhập định như tu luyện nói. Ngô Lâm cũng chỉ biết “vâng” mà làm theo.