"A, Phú thúc, đang đi đâu đấy, tướng công nhà ta về rồi này."
"Chào thím, đi đâu thế, tướng công nhà ta về rồi này. . .Có đỗ không à?. . .thím đừng đùa, đi thi cử nhân đâu có dễ, cả trấn chúng ta còn chưa có ai đỗ, tướng công ta mới đi thi lần đầu, ngày sau còn dài mà."
"Ai da, tỷ tỷ nhà Lưu. . . Tướng công nhà ta. . .ai da tỷ tỷ ngươi lại cười ta, nào có ai nói ta đẹp vậy á. . . đa tạ tỷ tỷ!"
"Ai da, Tiểu Hắc Tử, ngươi đã lớn thế này rồi à. . .Ngươi nha, ô. . . không phải là tỷ tỷ tướng công, ngươi phải gọi là tỷ phu."
Dọc theo đường đi, Sầm Khê Nhi hô to gọi nhỏ, Hứa Lạc thỉnh thoảng cũng lễ phép trả lời vài câu. Tiểu nha đầu kia như thể hận không thể gọi tất cả mọi người chạy tới hỏi thăm nàng, hận không thể hô lên : "Mọi người ơi, tướng công nhà ta về rồi này."
Hóa ra, hạnh phúc của Sầm Khê Nhi chỉ đơn giản thế thôi.
"Khê Nhi cẩn thận chút, lúc tuyết tan đường trơn lắm." Hứa Lạc nhìn nàng nhảy nhót, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên, vội vàng nhắc nhở.
"Tướng công yên tâm, đường núi này ta quen lắm rồi, có nhắm mắt lại cũng có thể đi được. . .Nhưng mà ngươi. . .Ái. .bộp. . ." Nói chưa hết câu, nhắm mắt cũng có thể đi trên đường núi thì Sầm Khê Nhi đã ngã phịch xuống dưới đất.
"Ngươi xem. . ." Hứa Lạc phụt cười, vội chạy tới lấy tay bế nàng lên, quan tâm hỏi: "Mau xem có bị thương không."
"Không. . .không có việc gì, bình thường ngã quen rồi." Sầm Khê Nhi quẫn bách nói, lần này thật dơ quá.
Ngã xuống đất đóng băng vốn là cực đau, cũng may là do lần này dẫn Hứa Lạc về nhà, nàng thay một bộ áo bông may hồi tân hôn vào, dày hơn quần áo bình thường nhiều nên ngã còn chưa tới mức quá đau.
"Đau không?"
"Đau. . .không đau, nhưng mà quần áo bẩn hết rồi."
Hứa Lạc nhìn xem, quả nhiên, quần Sầm Khê Nhi dính không ít cây cỏ băng đá, nhưng nàng không bị thương nên hắn cũng yên lòng. Rốt cuộc không nhịn được, hắn vui sướng cười rộ lên, gọi nàng: "Sầm Khê Nhi. . ."
"Sao?"
"Ngươi quả thực ngu ngốc a!"
". . .Hừ." Hứa Lạc gần gũi Sầm Khê Nhi làm lá gan của nàng cũng lớn nên. Nhất thời tâm tính tiểu nữ nhi không khống chế được, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tự mình rửa sạch vết bẩn trên người.
Có điều áo bông trên người nàng quá dầy, hai cánh tay to vướng víu, hạn chế động tác, một đôi tay như ngắn đi rất nhiều, làm cách nào cũng không với tới phía sau được, miễn cưỡng mới sờ được vài cái. . .
"Còn bẩn không?" Nàng hỏi Hứa Lạc.
"Bẩn." Sầm Khê Nhi xoay tròn như con chó con cắn lấy cái đuôi, Hứa Lạc nhìn thấy rất thú vị, cười hắc hắc.
"Tướng công. . ." Sầm Khê Nhi thở phì phì, hờn dỗi một phen, đáng tiếc là tình thế khó khăn nên nàng cuối cùng phải nhờ Hứa Lạc. "Còn chỗ nào bẩn không?"
"Chỗ này. . ." Hứa Lạc không đùa nàng nữa, không nghĩ nhiều. "Ta tới giúp nàng. . .bộp. . ."
"Ai da."
Vị trí Hứa Lạc vỗ vào thật sự khá là đàn hồi.
Một cái vỗ.
Hai cái mặt đỏ bừng.
. . .
Thôn nhà mẹ đẻ Sầm Khê Nhi ở phía chân núi, địa thế bằng phẳng, tốt hơn chỗ thôn chỉ có mười gia đình lác đác trên núi kia rất nhiều. Cửa hàng nhỏ cũng có một hai cái, bán chút đồ thông dụng. Bởi vì gần trấn trên nên có rất nhiều người qua lại.
Dọc đường nghe Sầm Khê Nhi giới thiệu, người trong thôn, ngoại trừ cày cấy, tám chín phần mười là hộ săn bắn. Vào lúc nông nhàn có không ít tốp năm tốp ba thậm chỉ là toàn bộ nam nhân ở thôn lên núi săn thú. Nếu tính về thu hoạch thì săn bắt còn hơn cày cấy, chính vì thế, dần dần, mọi người đều chuyển sang sinh sống bằng nghề săn bắt.
Hai năm trước, có vài hàng da thương cùng người giết mổ ở trấn trên tới thôn thuê nhà, quanh năm ở nơi này mua thổ sản vùng núi. Thảo dược bọn họ cũng mua, có cái giá cả thấp hơn hiệu thuốc trên trấn một chút. Trước đây, Sầm Khê Nhi cũng ít khi bán cho họ.
Sầm Khê Nhi dẫn Hứa Lạc đi chốc lát, rồi một mình tới nhà bạn Xuân Chi, để Hứa Lạc ở đầu thôn. Khi trước nàng còn nói với Hứa Lạc, Xuân Chi luôn là bạn tốt nhất của nàng, muốn dẫn hắn tới, xong sau lại nói là chuyện con gái không muốn cho hắn nghe nên không dẫn hắn theo nữa, bắt hắn đứng ngoài đi đâu tùy thích nhưng lại dặn không được đi xa. Nữ nhân vốn là đầy mâu thuẫn như vậy.
Kỳ thât, Hứa Lạc hiểu Sầm Khê Nhi không muốn dẫn theo là sợ có người động đến tự ái của hắn. Nàng sợ hắn mất mặt, vì dù Xuân Chi có thân nàng thế nào đi nữa, cứ mượn mãi người ta cũng sẽ khó chịu, thêm mặt Hứa Lạc ở đó lại càng làm người ta bực tức, dễ xảy ra chuyện mất mặt hơn.
"Nhà ca ca ở đâu?" Đột nhiên Hứa Lạc nhớ tới Sầm Khê Nhi có một cái ca ca, chính mình đi thăm xem thế nào, vội hỏi. "Thế không thì ta đi tới nhà ca ca thăm một chuyến được không?"
Sầm Khê Nhi ấp úng chốc lát, nói: "Ca ca. . .năm trước ca ca bán nhà đi Phong thành rồi."
"Vậy à."
Vậy đi dạo vậy
Khi trước có một số thứ không muốn tiếp xúc, nhưng hiện giờ lại không thể không tiếp xúc. Hứa Lạc thích thú nhìn hai bên đường, thấy cái gì cũng hứng thú.
Đao pháp lột da róc xương của thợ giết mổ thật sắc bén, hiệp khách lưng đeo kiếm đi đường mà bước chân vẫn còn loạng choạng, tiểu cô nương nhảy nhót dẫm cả lên tóc, phụ thân mặc áo bông dày mà vẫn để lộ ra eo thon đầy quyến rũ. Mỗi một thứ đều có cái hay riêng.
Hắn còn gặp một 'người đồng đạo', đương nhiên, đây chẳng qua là đạo nhân trong thế tục.
Hứa Lạc nhìn ra được, y là kẻ không có tu hành, nhưng cách ăn mặc lại rất gây chú ý, tư thế cũng rất có tính toán, vừa có vẻ cao ngạo lại vừa có vẻ hòa đồng dễ gần, diễn mười phân vẹn mười không khác gì thế ngoại cao nhân vào đời cứu dân, còn thật hơn cả lão già trên núi Không Minh kia.
Đạo sĩ vừa vào thôn là đã có người ra cung kính thỉnh vào mời ngồi, mời trà, có lẽ đã thỏa thuận giá từ trước cả rồi. Đồ làm phép khai đàn mở ra, đám người liền túm tụm lại, ba tầng trong ba tầng ngoài vô cùng náo nhiệt.
Kiếm a, múa kiếm a.
Lửa a, phun lửa a.
Phù a, phù cháy a.
Đại khái đó chính là những thứ xuất hiện trong vở diễn của đạo sĩ , thông thường ai cũng làm rất điêu luyện để nhìn ra bản lĩnh. Ngay cả Hứa Lạc đứng bên ngoài cũng phải vỗ tay khen hay, giống tới cái mức còn hơn cả người trên núi Không Minh.
Đạo nhân làm phép xong, vuốt râu ngồi xuống, bưng trà uống, lộ ra vẻ mặt lo lắng, thở một hơi dài.
"Không dễ làm. . ." Hắn nói.
"Tiên sư, ngài xem. . .trăm sự nhờ ngài cả." Người mời hắn tới rút một túi tiền trong tay áo ra cho hắn rồi lùi ra sau.
"Không phải lão phu không cố hết sức, mà là. . .quả thật khó làm. Mùi máu tươi nơi đây quá nặng, đưa tới tà vật không hề bình thường, e là. . ."
"Tiên sư. . .ngài nói là cái gì?"
"Yêu." Đạo sĩ giơ ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải lên, mở miệng nói ra một chữ như sấm bên tai.
"Xì xào. . ." Người xem bắt đầu bàn tán ầm ĩ, vừa kinh hoàng vừa nghị luận sôi nổi.
"Ta nói, chắc chắn nơi này có yêu tinh như dạ lang, hổ khiếu, quanh thôn"
"Đúng ạ, tiểu tử nhà ta tối qua đi vệ sinh, mở cửa ra thì nhìn thấy toàn rắn là rắn. Lũ rắn đó thấy người không chạy lại còn đuổi theo, cuối cùng cắn chết một con chó săn tốt nhất của nhà ta. . .Trước đây chưa từng có chuyện như thế xảy ra."
"Nửa tháng, chết hoặc bị thương không dưới mười người, nếu cứ thế này. . .để lâu dài. . .ai cũng không sống nổi."
"Đã bảo là đừng có săn thú nữa mà, ai. . ."
". . ."
Hứa Lạc nghe qua loa, đại khái cũng hiểu ra tình trạng trong thôn, hóa ra là thợ săn trong thôn bị dã thú trả thù.
Trong thôn quanh năm săn thú giết mổ, mà đã giết sinh linh là sẽ có khả năng bị trả thù. Cho dù sinh linh là loại chưa mở ra trí tuệ, việc báo thù hay báo ân đều là không hiếm. Có điều, cừu hận mà thôn này kéo tới có vẻ hơi lớn một chút. . .Đối với nhưng thôn dân vất vả sống qua ngày kia, việc này chính là họa tới tận mạng.
Có một câu của đạo nhân mà Hứa Lạc cũng đồng ý, đó là nơi này có mùi máu tươi rất nặng, vì dù gì thôn này còn vừa săn vừa giết mổ nên khó tránh khỏi mùi máu. Nhưng khi hắn nói tới 'yêu', Hứa Lạc thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Người thường chưa bao giờ thấy yêu, thế nhưng hắn lại gặp rồi, thậm chí còn bắt mấy cái, nếu thật có con yêu nào ra tay với thôn, chỉ cần không tới nửa tháng, cả thôn đã không còn người nào rồi.
Còn vì sao gã kia lại nói thế, Hứa Lạc ngẫm nghĩ, nhìn một chút cũng đại khái hiểu ra, đạo nhân kia là đang muốn kiếm thêm tiền.
"Xem hắn giải quyết thế nào xem." Hứa Lạc nghĩ. Tuy rằng không phải yêu, việc này vẫn khá là rắc rối, chưa chắc đạo nhân đã giải quyết nổi.
Nghĩ đến đây, Hứa Lạc lại có thêm chút hiếu kỳ, nhịn không được chen lên phía trước.
"Chen lấn cái gì thế, ngươi lại muốn sờ xoạng lão nương hả." Nói là lão nương nhưng thật ra chỉ là một cô gái mười bảy mười tám khỏe mạnh, thân thể to lớn, mặc một bộ áo hoa hồng rách, vá chằng vá đụp.
Cô nương quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Lạc, giật mình, lập tức nhường hai bước cho người bên cạnh. "lên đi", âm điệu của nàng êm dịu đi khá nhiều.
"Cảm ơn. . .thật xin lỗi." Hứa Lạc nói.
"Ừ." Thanh âm rất nhẹ nhàng.
Bên kia, giữa lúc mọi người khẩn cầu, đạo nhân lại chần chờ một hồi, rốt cục nói: "Chỉ có thể dùng tới phương pháp trấn trạch bảo vệ bình an, nếu các ngươi tin ta, có thể tới xin một đạo phù về bảo vệ bình an cho gia đình rất đơn giản, nhưng không được vào núi nữa."
"Mời." Đây là một cách nói rất dễ nghe, nhưng thật ra chung quy là vòi tiền.
"Bao nhiêu tiền một đạo phù?" Cô gái khỏe mạnh bên cạnh Hứa Lạc lớn tiếng hô.
Đạo nhân liếc nàng một cái, không đáp lời, hắn mà trả lời là mớ 'tiên khí' trên người ném đi hết.
Dĩ nhiên ở trong đám người cũng có kẻ thông minh, cầm tiền dúi vào tay áo, "Tiên sư, ta xin một đạo phù."
Đạo nhân mặt không đổi sắc nhận lấy, tới cả việc nhận tiền hắn cũng làm cho ra vẻ có tiên khí, thật không hề dễ. Bút lông mực đỏ mang tới, lẩm bẩm vài tiếng giữa đám người, trong chốc lát vẽ ra đạo phù đầu tiên. Người đã trả tiền kia cẩn thận cung kính cầm đi.
Ngay sau đó, lại có người khác cung kính đi lên.
"Nhìn có vẻ giống, nhưng thật ra sai hết cả." Hứa Lạc nhìn rất kỹ phù văn, rõ ràng thấy sai, không khỏi nói thầm.
Những lúc nhàm chán ở Không Minh tông, hắn đọc rất nhiều. Bản thân mặc dù không giỏi về phù đạo nhưng trong tông môn vẫn có vài vị trưởng bối cùng đệ tử am hiểu đạo này, trong tam đại hộ pháp có một vị sư thúc, có thể dùng một tờ bùa dễ dàng diệt sát tu sĩ dưới Nguyên Anh. Bởi vậy, Hứa Lạc cũng tiếp xúc qua qua, nghiên cứu chút ít.
Chỗ tốt nhất của phù đạo là giảm bớt tiêu hao linh lực, rất có lợi lúc chiến đấu. Còn về phù văn, rất nhiều phù văn không có đủ tu vi là không thể vẽ ra nổi, nhưng cũng có chút phù văn cấp thấp, cho dù là người thường vẽ ra, chỉ cần không sai tí nào cũng sẽ có uy lực, tác dụng. Đương nhiên, đạo sĩ trước mặt này vẽ ra phù văn không nằm trong số đó.