Đối với Hứa Lạc mà nói, những gì trải qua hôm nay mang đến chấn động vô cùng lớn, không phải là việc lớn quá, mà do trước đây cuộc sống bản thân tương đối thái bình đơn điệu, mà nay do tạm thời mất đi tu vi, nhận thức cuộc sống người thường tạo cho hắn cảm thụ vô cùng khác. Hơn nữa cảm xúc đến từ việc tiếp xúc với Sầm Khê Nhi càng là thứ mà hắn chưa bao giờ trải qua.
"Tại sao lại không muốn vào đời?" Ở trên núi Không Minh, Hứa Lạc đã bị hỏi vô số lần về vấn đề này.
"Có lẽ là sợ ràng buộc. Giống như việc yêu một con hồ yêu kia, không dám yêu. . .nhưng cũng không dám bỏ, lo tu hành sai lối, như vậy sao?. . . Cuối cùng lão quái tích tụ trong lòng đổ hết tai họa lên đầu đồ đệ."
Có một lần, Hứa Lạc nói trước mặt sư phụ sư bá như trên. Sư bá phải vội vàng ngăn sư phụ nổi khùng, nói: "Chỉ có người quá mức trọng tình mới sợ ràng buộc. . . Ngươi. . .mau chạy đi."
"Tình sinh ra, chỉ để chờ tới ngày trảm. Ta làm không nổi việc như vậy." Đây là đáp án của Hứa Lạc.
Nếu không phải bị ném đập đầu vào cửa, có lẽ Hứa Lạc cũng sẽ không đi gõ cửa, cũng sẽ không đi vào căn phòng này, mà khả năng cao là hắn sẽ lặng yên quay đầu bỏ đi, tìm một chỗ thâm sơn, cố gắng phá phong ấn, khôi phục tu vi, rồi vượt thiên sơn vạn thủy trở về tông môn. Mà cô gái trong gian phòng nhỏ này sẽ chỉ vì một khoảng khắc nhìn qua cửa sổ kia, trở thành một phần áy náy xuất hiện tình cờ trong cuộc sống sau này của hắn.
Nhưng cuối cùng, vừa gặp lại, cô nương nho nhỏ kia lại đi vào trong lòng hắn. Sầm Khê Nhi đáng yêu đáng thương, yếu ớt cùng kiên cường, nàng lại rất tốt đối với mình. Trong lúc bất chợt, một sợi thừng như trói chặt cả ngực Hứa Lạc lại, một mặt là mang theo trái tim thương tâm sống những năm còn lại, một mặt là cô gái phàm nhân ngốc ngếch yếu đuối.
Lòng có ràng buộc không biết là tốt hay xấu.
"Nếu muốn đi, trước tiên cũng phải khôi phục tu vi, rồi nói thật với nàng hết thảy, sau đó bố trí cuộc sống thật tốt rồi mới có thể đi được." Hứa Lạc nghĩ. "Việc quan trọng nhất trước mắt chính là làm thế nào thay đổi cuộc sống hiện giờ, không để cô gái đáng thương tiếp tục khổ sở."
"Thật không biết làm thế nào cho tốt." Hứa Lạc suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra được cách gì, có chút bất đắc dĩ. Với kinh nghiệm của hắn, trong lúc nhất thời đúng là không nghĩ ra cách nào kiếm tiền nuôi gia đình các thứ.
"Vẫn phải nghĩ cách mau chóng khôi phục tu vi, không hoàn toàn cũng phải được một nửa đã là ổn rồi." Đây là thứ duy nhất mà Hứa Lạc có thể nghĩ tới. Hắn rất ít khi gặp phải vấn đề, mà có gặp thì cũng chỉ có duy nhất một biện pháp giải quyết. Đại tu sĩ Nguyên Anh cơ mà, nào có phải trò đùa đâu.
Nửa đêm tới sáng, Hứa Lạc dồn toàn bộ đầu óc vào việc này. Không có linh khí, hắn chỉ có thể dùng sinh cơ lực phá phong ấn. Đáng tiếc. Lão đạo Phó Sơn thật sự như con rùa ăn quả cân, đặt phong ấn kiên cố vô cùng. Cuối cùng Hứa Lạc chẳng những không thành công, ngược lại bị chút tổn thương.
Tổn thương cũng không nặng, chỉ nhổ ra mất vài ngụm máu đông, Hứa Lạc cũng không để ý lắm, nhưng sợ Sầm Khê Nhi hãi, đúng lúc này lại thấy nàng trở mình, Hứa Lạc cuống quít vơ được một miếng vải, bụm miệng nhổ ra máu đen, sau khi lau lại vết máu thì cuốn miếng vải vào nhét trong hốc tường.
. . .
Sáng sớm lúc Sầm Khê Nhi tỉnh giấc, Hứa Lạc gục xuống bàn làm bộ như đang ngủ, làm thế là để tránh việc khó xử, chứ chẳng lẽ hai người sáng sớm ra lại bốn mắt nhìn nhau không biết nói gì thì thật khó. Mà mấy việc đêm qua, lúc sau chắc cũng không nhắc tới, đơn giản cũng chỉ cần nói không để ý ngủ gật trên bàn, tránh để nàng thương tâm.
Quả nhiên, lúc tiểu cô nương tỉnh ngủ, dụi mắt xong mang theo vẻ ai oán, bộ dạng như muốn khóc. Sầm Khê Nhi ngơ ngác nhìn Hứa Lạc trong chốc lát, lấy một cái áo bông cẩn thận phủ lên người hắn, xong rồi đi ra cửa.
Đợi tới lúc Hứa Lạc ra khỏi cửa, chân trời đã hiện ra ánh Thái Dương, ánh nắng xuyên qua rừng rậm sương mù. Cảnh tuyết tan dưới ánh mặt trời thật đẹp, thậm chí truyền tới chút hơi ấm trong lòng cùng một loại vui mừng vô cớ.
Gian phòng rách nát, trước cửa có một mảnh có chút sự sống, chút ít rau vẫn sinh cơ bừng bừng giữa trời đông giá rét.
Dù sao Phó Sơn cũng không phải lão nông thật nên không có chu đáo, khi trước cũng chỉ vội vàng mua hai gian phòng nhỏ, chứ không để ý tới đất đai, nào có biết làm nông khổ cực thế nào? Mấy luống rau trồng trước mặt đều là do tiểu cô nương Sầm Khê Nhi tự mình khai khẩn ra.
Hứa Lạc nhìn thấy tình cảnh, Sầm Khê Nhi người nho nhỏ nặng nhọc giơ cái cuốc lên, mệt mỏi lau mồ hôi, cầm ấm lên uống nước, hình ảnh bình dị đẹp đẽ nhưng lại mang theo chút chua xót.
Bên gian phòng truyền tới tiếng nước chảy, Hứa Lạc chạy tới thì thấy một cái giếng nhỏ, bên cạnh có Sầm Khê Nhi đang ngồi xổm giặt quần áo.
Ngày tuyết tan, lúc rét nhất là sáng sớm, nước trong chậu gỗ nổi lên từng tảng băng, khí lạnh thổi lên, một đôi tay nhỏ bé của Sầm Khê Nhi vốn đã nứt da, lúc này ngâm ở trong chậu nước để giặt bộ áo xanh mà Hứa Lạc tối qua thay, bàn tay bị cái giá lạnh làm cho đỏ bừng rồi phát tím.
Hứa Lạc căng thẳng, không nghĩ nhiều, bước lên phía trước vài bước, kéo tay của nàng giữa đống nước đá ra.
"A, tướng công dậy rồi à?" Đôi tay Sầm Khê Nhi bị Hứa Lạc cầm vào ấm lên, ngượng ngùng lại vui sướng nói. "Đợi tí sẽ có bữa sáng."
"Nước lạnh như băng thế, ngươi cần gì phải sáng sớm đã đi giặt." Hứa Lạc cầm đôi tay nhỏ bé lạnh như băng, nhất thời không thấy cái gì khác, vội lấy vạt áo lau khô, nói mang theo chút trách cứ. "Da ngươi vốn đã nứt nghiêm trọng, còn không chú ý giữ gìn."
"Không có chuyện gì đâu, thời tiết đầu xuân ấm lên rồi. Có cái. . .hiện giờ có chút hơi khó nhìn, tướng công không nên nhìn." Sầm Khê Nhi giãy giụa định rút tay ra, nhưng Hứa Lạc không chịu buông làm nàng cũng không dám kéo ra nữa.
"Ta nào có để ý. . .Ta đang nói là ngươi phải biết quý trọng bản thân một chút, huống hồ quần áo cũng không cần phải giặt." Nói xong Hứa Lạc xoay người, cầm cái áo trong chậu gỗ ra, vẩy vài cái, bộ áo xanh đã sạch sẽ như mới. Hứa Lạc tiện tay mặc luôn vào người.
"A, quần áo. . ." Sầm Khê Nhi tò mò rút tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào áo xanh của Hứa Lạc "Cái này thật lạ nha, vừa rồi ta còn đang khó hiểu áo làm bằng chất liệu gì mà ngâm mãi không ướt, lại sợ giặt không được sạch nên cố gột thêm chút ít."
Áo xanh làm từ ngọc tằm Tuyết vực, ngay cả không phải pháp bảo thì cũng không kém bao xa. Hứa Lạc cũng không tiện giải thích nên đành phải nói: "Quần áo này vốn là được vị lão bá mà tối hôm qua ta kể có một mảnh dược điền lớn kia tặng cho. Ta cũng không biết làm từ cái gì."
Sầm Khê Nhi ừ một tiếng: "Lão bá thật sự là người tốt, quần áo cũng tốt, có cái là hơi phong phanh, tướng công có thấy lạnh không?"
"Không sao." Hứa Lạc ngẫm lại, trên người mình dù gì cũng có chút dấu vết đã tu hành qua, tránh sau này Sầm Khê Nhi nghi hoặc, tốt nhất là sớm gợi mở ra chút cho thỏa đáng nên nói: "Ta đang định nói với ngươi. Vị lão bá kia có thể là một vị cao nhân tu hành. Bởi vì lão đã từng dạy ta một cái pháp môn tu luyện dưỡng thân. Hiện giờ cơ thể ta còn mạnh hơn người bình thường không ít."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Khê Nhi thoáng hiện nét an tầm, cười: "Tối hôm qua ta còn lo lắng."
"Lo lắng cái gì?" Hứa Lạc hiếu kỳ.
"Ta sợ lúc lão bá bị cướp đoạt dược liệu, ác tắc sẽ mang theo một đám người tới gây khó dễ." Sầm Khê Nhi ngây thơ nói.
". . .Không sợ." Hứa Lạc cũng không biết thế nào mà nàng lại chuyển chủ đề nhanh thế. Có lẽ đây mới là vấn đề làm nàng lo lắng. Hứa Lạc cười ha ha nói: "Cái kia. . .Ta thấy, Khê Nhi thật đúng là thiện lương đáng yêu."
"Ai da, nào có. . ." Sầm Khê Nhi bị khen tới đỏ cả mặt, nhất thời vội vàng e lệ rụt rè tránh ra, thấp giọng: "Không phải đâu. . .Có cái cần phải đi làm bữa sáng rồi."
Nàng sợ mình rút tay ra lại làm Hứa Lạc mất vui.
Bữa sáng là cháo ngô. Hai người ngồi trên bàn nhỏ dịu dàng thắm thiết ăn. Sầm Khê Nhi rất vui vẻ, vì tính ra đây là lần đầu nàng ngồi ăn cùng với trượng phu.
"Như thế này mới là nhà. Cháo ngô hôm nay cũng rất ngọt. Có điều . .Tướng công chắc là thích ăn mỳ." Sầm Khê Nhi nghĩ.
"Giờ có đi vào núi được không?" Sau khi ăn xong bữa sáng, Hứa Lạc thu dọn xong nói.
"A, cái gì?" Sầm Khê Nhi sáng sớm đầu óc mơ ngủ, sau một chút mới khôi phục tinh thần.
"Hôm qua ngươi nói muốn đi vào núi hái thảo dược, ta đi cùng với ngươi."
"Nhưng đêm qua tuyết rơi, buổi sáng tuyết đọng còn dày, không thể tìm được dược thảo." Sầm Khê Nhi nói. "Trước tiên tướng công vào nhà nghỉ tạm, ta về thôn chỗ nhà mẹ đẻ một chuyến, tới chiều sẽ về rồi cùng tướng công vào núi."
"Trở về có việc gì à?" Hứa Lạc đã từng tới thôn nhà mẹ đẻ Sầm Khê Nhi, biết rõ với người thường đoạn đường này không hề ngắn.
"Ai. . .Cái này, không có việc gì đâu."
"Không thể nói với ta sao?" Hứa Lạc đứng đậy, nói có chút bá đạo. "Ta đi cùng với ngươi."
Sầm Khê Nhi cuống quít giải thích: "Không phải, không phải. . .là do ta thấy tướng công thích ăn mỳ nên định tới nhà Xuân Chi mượn ít gạo mỳ. Nhà nàng có năm huynh đệ đều trưởng thành, cày cấy săn thú đều giỏi, cho nên cũng khá giả. Ta với nàng từ nhỏ thân nhau, không khó mượn, về sau chúng ta có tiền trả là được."
"Thật ra, thật ra ta cũng không phải thật sự thích ăn mỳ đâu." Hứa Lạc cười cười xấu hổ. "Có cái, giờ ta vẫn sẽ đi cùng với ngươi một chuyến."
"Sao. . .vì cái gì?"
"Chủ yếu là để người ta biết tướng công ngươi đã trở lại, không để ngươi cô đơn nữa." Hứa Lạc ấm giọng từ từ nói.
Sầm Khê Nhi vừa nghe, nhất thời vuốt môi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào thấp giọng nói: "Ừ."
Nàng lập tức quay đầu đi, giấu đi khuôn mặt với giọt nước mắt lăn dài trên má. Không được khóc, không được khóc. . .Đây vốn là chuyện tốt, tướng công muốn nói cho người ta biết, tướng công nhà ta đã trở lại cơ mà. Đúng rồi, rốt cuộc tướng công đã về.
Sầm Khê Nhi không muốn nói là tủi thân, nhưng cũng chẳng khác bao, sau ngày mới cưới, nử tử ba ngày hồi môn, ngươi ta thì đều ngọt ngào vợ chồng bên nhau dẫn đi, còn nàng lại chỉ một thân một mình, vác lấy bọc quần áo, một mình hồi môn rồi về nhà. . .
Việc này, dù người ngoài không bàn tán gì, cha mẹ cũng sẽ không vui, làm nàng vẫn phải giải thích. Cuối cùng, ngay cả Xuân Chi cũng tức thay nàng mắng gã kia một phen. Nàng còn không nỡ, vội vàng giải thích một hồi với Xuân Chi.
Hiện giờ sau hai năm, nàng vẫn cô đơn một mình, ngay cả cha mẹ cũng lần lượt mất đi, ca ca thì mặc kệ, nàng một mình lo liệu hết thảy. Ai cũng thấy được nàng những năm này khổ cực, nhưng vị trượng phu kia . . .lại vẫn không trở về.
"Đi cũng làm gì đi lâu như thế? Chắc có cái gì rồi. . ." Người ngoài nói vậy.
Lời đàm tiếu là không thể tránh khỏi, cười nhạo cũng có. Có mấy kẻ từng tới nhà nàng nói chuyện thành thân, dĩ nhiên miệng cũng không nói lời nào hay ho. Họ nói Sầm Khê Nhi - cô gái đẹp nhất mười dặm tám hương trong vùng lại bị mù, ngàn chọn vạn tuyển, chọn lấy cái gì tú tài công tử, cuối cùng lại dở, bị người ta bỏ, đáng đời.
Sầm Khê Nhi cũng không để ý, nhưng kỳ thật, chẳng biết là hỏi vô tâm hay thiện ý , lâu dần cũng làm nàng đau khổ. Như kiểu người đi thi mà không đỗ, có người nhà tới hỏi chuyện, hỏi nhiều cũng làm cho người ta buồn.
Từ lúc Hứa Nhạc trở về, Sầm Khê Nhi chưa từng hỏi xem hắn thi thế nào, đó là lo lắng, nhưng nhìn thì cũng đã biết rồi, hỏi làm gì. Sầm Khê Nhi cũng cẩn thận không động tới tự tôn của nam nhân. Mà giờ, sau khi biết hắn cũng lo lắng rất nhiều cho mình, Sầm Khê Nhi lại thấy rất thỏa mãn.
Hứa Lạc đứng ngoài cửa đợi một hồi, Sầm Khê Nhi thay một bộ quần áo rồi đi ra, dù sao đây cũng là lần đầu dẫn trượng phu về nhà mẹ đẻ.
Hai người một trước một sau, bước lên con đường phủ trắng tuyết ở mép rừng, gió thổi vi vu, mặt trời vừa lên.