Nước Khánh, Thiên Nam vực, đất Chư Hạ.
Một thôn trang hoang vắng nọ có hơn mười gia đình, phân bố giữa núi rừng. Ở phía Đông thôn có hai gian phòng gạch mộc rách nát, trên tường dán đôi câu đối cùng chữ giấy cắt phai màu, ở giữa giấy cắt là một chữ "Hỷ", câu đối viết "Trăm năm hòa hợp".
Đó là gia đình thế tục của Hứa Lạc, trong đó có một cô nương đang chờ phu quân đi xa trở về làm đêm tân hôn, tính ra đã qua hai năm rồi.
Hai cánh cửa gỗ sặc sỡ trong phòng đóng chặt lại, Phó Sơn dẫn Hứa Lạc tới phòng.
"Tự mình nhìn xem." Lão đạo thở dài một hơi, nói: "Đêm tân hôn đó, ngươi bỏ trốn, ta phải nói dối, lúc đó là ngươi thấy đoàn xe đi về Tuyên thành, nói là ngươi vì đi thi nên vội vàng. . . Nhưng mà đi thi cũng không lâu đến hai năm, giờ ngươi về phải bảo là đi du học xung quanh thì còn có thể tin."
"Vẫn là hại con gái nhà người ta." Hứa Lạc nhìn thoáng qua, đáy mắt bất giác có chút hổ thẹn cùng lặng ngặt.
Cửa sổ nhỏ nửa khép nửa mở, ngọn đèn sau cửa như hạt đậu, dưới đèn một cô nương mười bảy mười tám ngồi đó, mặc một cái áo bông có chút phong phanh, khăn lụa buộc chặt tóc dài, lộ ra khuôn mặt thanh tú, giá lạnh tới đỏ bừng.
Ngọn đèn tỏa khói nhè nhẹ về phía nàng, đôi mắt to đo đỏ, đôi mi ướt ướt, chớp chớp.
Cô nương ngậm miệng lại, vẻ mặt chăm chú, nàng đang may một bộ quần áo, hai tay da nứt toác do lạnh cóng thỉnh thoảng dơ lên bên miệng thổi một hơi cho ấm rồi sau đó lại tiếp tục xâu một đường chỉ dài.
Bộ y phục này đã may được một thời gian, cầm lên thả xuống có thể thấy là may cho người có thân thể to lớn, không phải áo cho nữ nhân. Đúng. . . đây là một cái áo cho thư sinh.
Hứa Lạc có chút luống cuống, quay đầu nhìn Phó Sơn.
"Nhìn chuyện tốt của ngươi kìa." Hứa Lạc cắn răng.
"Giờ nó là chuyện của ngươi. . .Tự mình lo liệu đi." Phó Sơn tức giận trừng mắt nhìn Hứa Lạc, xách hắn vào trước phòng, ném về phía cửa một nhát, xoay người bước đi từng bước không thấy đâu.
"Phanh."
Hứa Lạc không còn tu vi, nhất thời không điều khiển nổi quán tính, sau vài bước lảo đảo, đâm cả đầu vào cánh cửa.
Cánh cửa gỗ lỏng lẻo kẽo cà kẽo kẹt một trận.
. . .
"Ai?" Thấy tiếng va đập, một âm thanh mang theo chút khẩn trương vang lên. Sau đó, vang lên tiếng cất đồ, tiếng kéo ghế, tiếng tìm kiếm đồ vật rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ánh lửa từ ngọn đèn lộ ra qua khe cửa, cửa không mở hẳn ra, chỉ có một khe nhỏ cùng một thanh sài đao lộ ra nửa lưỡi đao, một đôi mắt đo đỏ hiện từ sau khe cửa nhìn ra ngoài.
"Ai? . . .Không nói gì ta gọi người đấy!" Cô gái cố gắng bình tĩnh hô lên.
Hứa Lạc nghiêng đầu tránh khỏi lưỡi sài đao, đứng lên.
Hai người cứ thế đứng cách khe cửa nhìn nhau.
"A. . .Ngươi. . ."
"Keng. . ."
Âm thanh tới đây im bặt, ngoại trừ tiếng sài đao rơi xuống đất, không còn động tác gì khác.
Hứa Lạc có chút xấu hổ, nhếch miêng cười cười.
"Về. . .về rồi à." Thanh âm có chút nghẹn ngào, như là khóc không thành tiếng, không có tiếng hô gì, chỉ thấy giọt nước mắt tròn vo lăn xuống, im lặng, một giọt lại theo một giọt lăn dài trên gò má.
Môi có chút run lên, nét cười có chút khó khăn cố gắng hiện ra .
Hứa Lạc thanh tu lâu ngày, cảm tình dần đạm bạc. Hắn chưa hề trải qua loại cảm giác này, ngực như có cái gì chặn ngang.
Trên núi Không Minh, có vài nữ đệ tử mới nhập môn cũng khóc, nhưng, có vẻ là không khóc giống thế này. Như vậy, đây là loại cảm xúc gì đây, chẳng lẽ là nhiều cảm xúc cùng pha với nhau thì mới làm cho một cô gái thấy phu quân trở về phản ứng thế này được chứ!
Hứa Lạc nhiều năm tu hành nhưng chưa bao giờ xúc động, đưa tay ra, chạm vào những giọt nước mắt nóng bỏng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"A. . ." Lúc này cô gái mới kịp phản ứng, cánh tay lau nước mắt xong luống cuống mở cửa. " Vào. . . vào nhà đi."
Dù cố gắng nhưng cảm giác xa lạ vẫn không tránh khỏi. Người trước mặt vốn là phu quân của nàng, nhưng đêm tân hôn còn chưa kéo khăn hồng của nàng lên đã đi xa, biệt tăm biệt tích tới hai năm.
Hứa Lạc vào phòng, cô nương nấp sau cánh cửa, tiến lại gần. . . Hứa Lạc xoay người, bốn mắt nhìn nhau.
Nương tử của ta có vẻ dễ nhìn. Hứa Lạc ngẫm nghĩ, nhớ lại tên của nương tử, Sầm Khê Nhi, nên gọi là nương tử hay là Sầm Khê Nhi đây?
"Tướng. . . tướng công đi đường. . .có vất vả không?" Sầm Khê Nhi thấp giọng nói.
Hứa Lạc một đường bị người xách đi, mới vừa rồi còn bị ném vào, áo xanh trên người lộn xộn đầy bụi đất. Nàng bước về phía trước từng bước, định trước tiên phủi đất cát trên người hắn đi, nhưng lại vẫn dừng lại, một đôi tay giơ lên lại buông xuống, cuối cùng lại nắm chặt lấy vạt áo, dáng vẻ đầy luống cuống.
"Không có gì cả." Hứa Lạc tươi cười, thầm nhủ, ta không thể nào nói cho ngươi biết ta bị người ta xách theo mấy vạn dặm phi hành được.
Hứa Lạc cúi đầu nhìn bộ dáng trên người mình, nhẹ nhàng rung vai. . . Đó là động tác quen thuộc mà Hứa Lạc đã làm không biết bao nhiêu năm qua. Dựa theo dự đoán của hắn, chỉ cần một ít khí kình tràn qua, bụi đất đều sẽ rơi xuống hết, bộ áo xanh sẽ trở lại như mới.
Một động tác tiêu sái lại không hề hiện ra, tuy rằng bụi đất có rơi xuống một chút, cơ mà tổng thể lại giống như bị 'cảm lạnh' thì đúng hơn.
"Tướng công bị lạnh à? Quần áo mặc phong phanh thế kia." Sầm Khê Nhi thấy hắn run lên, vội vàng nói thân thiết.
"A. . .Phải." Đại tu sĩ Nguyên Anh có chút xấu hổ.
Sầm Khê Nhi vội quỳ lên giường, lôi ở dưới ra một cái rương gỗ cũ nát, mở ra, bên trong là quần áo nam mới tinh cùng giày tất, không nhiều nhưng Xuân Hạ Thu Đông đủ cả. Đây là thứ mà một cô gái ở nhà hai năm chuẩn bị cho phu quân đi xa của mình.
Trên thực tế, trước khi thành thân, hai người chỉ gặp nhau một lần. Bà mối nói nhà cô nương muốn nhìn người một chút nên Phó Sơn dẫn Hứa Lạc tới trước vườn nhà Sầm Khê Nhi đứng trong chốc lát. Từ khoảng cách xa, hai người nhìn đối phương, không hơn.
Lúc đó, trong đầu của Hứa Lạc chỉ toàn kế sách làm sao để chạy thoát thật xa, chứ cũng không để ý, nhưng Sầm Khê Nhi lại nhìn một cái cất tận đáy lòng, đó là phu quân mà nàng vừa nhìn đã thấy vừa lòng.
"Sầm Nhi, mẹ ta nói ngươi sắp lập gia đình à?" Trước khi thành thân, cô bạn thôn nữ Xuân Chi có hỏi Sầm Khê Nhi.
"Ừ." Sầm Khê Nhi thẹn thùng gật đầu.
"Sao ta nghe nói cũng là người nghèo à? . . . Thiếu gì người muốn thành thân với ngươi. Ta nhớ vị kia quản sự ở nhà viên ngoại trên trấn cũng từng tới hỏi, còn đầy nhà giàu có khác cũng tới cơ mà." Xuân Chi tiếc hận nói.
"Không có gì, dần dần nhà chúng ta sẽ khá lên." Sầm Khê Nhi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
"Nhìn ngươi kìa, chưa gả đi đã muốn chạy theo người ta rồi. Người kia không biết thế nào đây?"
"Cũng dễ nhìn, cao cao, bộ dạng gọn gàng, là vị tú tài, nho nhã, vẻ mặt hiền lành. . ."
"Ôi nhìn ngươi kìa. . .Nhưng mà sao tú tài lại muốn lấy người làm nông chúng ta được?"
". . . Bởi vì ta tốt nhất. . .cũng dễ nhìn nhất." Sầm Khê Nhi nói xong, chính mình cũng thấy ngượng đỏ cả mặt, ta tốt mà, tiểu cô nương ôm mặt mình, cũng thấy dễ nhìn.
Năm ấy, Sầm Khê Nhi mười sáu tuổi.
Cô gái vốn nhà nghèo, bị gả đi lại vẫn có nhớ nhung, có trông đợi, có chút ngọt ngào. Sầm Khê Nhi chọn một người vừa nhìn đã thấy yêu, thích, cha mẹ cũng không phản đối, mọi thứ đều thật đẹp.
Sầm Khê Nhi mười sáu tuổi cứ thế ngọt ngào lấy chồng. Sau đó, đúng vào đêm tân hôn phu quân di xa, hai năm cô đơn, chỉ có một tin tức kia chôn chặt lấy, hơn nữa con gái thế tục bị giáo hóa về phẩm đức, theo một người đến hết đời, nên hai năm, Sầm Khê Nhi chưa từng có một chút oán thán hối hận.
Đáng tiếc, tất cả trong mắt đại tu sĩ Nguyên Anh đều như thoảng qua.
Sầm Khê Nhi cầm ngọn đèn sáng lên, lấy một bộ trường bào từ trong rương ra, một bộ giày tất, cúi đầu đỏ mặt đưa ra trước mặt Hứa Lạc. "Tướng công thử xem có vừa người không, ta, nô gia . .đi nấu cơm cho ngươi."
"Ngươi xưng ta là được, không cần phải nói cái gì nô gia đâu. Mặc khác, ta không đói bụng." Hứa Lạc nhận lấy quần áo, nói.
Đói ra sao hắn còn không biết.
"Ọc. . " Một âm thanh ùng ục vang lên. . . Hóa ra đói là thế này à? Không có linh khí tẩm bổ, đại tu sĩ Nguyên Anh tích cốc bao năm nay. . .đói bụng.
Khóe miệng Sầm Khê Nhi lộ ra ý cười, nhịn lấy, mím môi nói: "Tướng công thay quần áo đi, ta đi nấu cơm đây." Nói xong vội vàng cúi đầy chạy ra ngoài.
"Có mà đi ra ngoài cười ấy." Hứa Lạc ngẫm lại, bản thân cũng cười.
Hai gian phòng nhỏ, một gian phòng ngủ, một gian khác chính là phòng bếp. Hứa Lạc bên này thay quần áo, nghe tiếng Sầm Khê Nhi bận rộn sờ nồi đụng chậu đinh đinh đang đang ở bên.
Lửa nhóm lên, củi lửa cháy bùng, nước sôi ùng ục tỏa lên khí nóng, đồ ăn chín bốc lên hương thơm ngào ngạt. . . Đây chính là cuộc sống của người thường.
Sầm Khê Nhi bê một cái bát đi vào. Hứa Lạc đã sớm thay một bộ quần áo, một thân trường bào màu xám, giày vải tất trắng, không còn vẻ tiên nhân xuất trần. Nhưng trong mắt Sầm Khê Nhi lại dễ gần. Hai năm, rốt cuộc chàng trai ấy đã mặc vào bộ áo do chính mình may, đó là bao đêm cô đơn lẻ bóng nhung nhớ. . . Nỗi nhung nhớ kia, còn dài hơn cả dây buộc trên tay nàng.
Này, đây là tướng công nhà ta đấy.
"Thật vừa người." Hứa Lạc ấm áp nói, giang hai tay ra, xoay một vòng trước người Sầm Khê Nhi.
"Vậy là tốt rồi." Sầm Khê Nhi vui vẻ, hạnh phúc, đặt cái bát trong tay xuống. "Tướng công ăn đi, thiếu ta lại nấu thêm."
Nói xong nàng ngồi sang bên cạnh bàn, liều lĩnh nhìn Hứa Lạc.
Phải nhìn kỹ lại.
Hai năm trước mới gặp một lần, Sầm Khê Nhi vốn không biết tại sao thấy vui sướng, lại không hiểu duyên cớ gì an lòng. Sầm Khê Nhi muốn chờ tới một lúc, chính miệng nói cho Hứa Lạc biết cảm nhận của mình lúc đó 'Ngày đó mới gặp, ta đã như gặp ngươi từ trước, một mực chờ đợi ngươi tới.'
Đáng tiếc, quy củ ở nước Khánh là sau đính hôn, trước thành thân, hai người không được gặp nhau, mà tới ngày thành thân, dù được hắn cõng, rồi bái đường xong, nàng cũng không nói. Cuối cùng câu nói kia không nói ra, nháy mắt, đã hai năm.
"Ngươi sao thế?" Hứa Lạc thấy Sầm Khê Nhi ngồi xuống, mặt thẫn thờ, hỏi một câu kéo nàng từ trong ký ức ra.
"A? Ta, ta ăn cơm tối rồi." Sầm Khê Nhi cuống quít nói.
"Ừ. Giờ cũng muộn rồi." Hứa Lạc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Một bát mỳ cùng hai quả trứng trần. Đây là bữa cơm đầu tiên của đại tu sĩ Nguyên Anh Hứa Lạc ở thế tục. Thật sự là. . .ăn quá ngon. Hứa Lạc nghĩ, thế gian này đúng là không có chuyện gì ngu bằng chuyện đi tích cốc.
"Còn đói à?" Sầm Khê Nhi thấy hắn ba miếng ăn hết một bát, chần chờ hỏi.
"A. . .Đủ rồi." Xấu hổ là thế nào, quả thực Hứa Lạc giờ mới hiểu.
"A . . .được." Đột nhiên, Sầm Khê Nhi đứng thẳng lên, nhưng không có động tác gì khác, hai tay dùng sức nắm chặt vạt áo, trong mắt tràn đầy bối rồi, cơ hồ là khóc không ra nước mắt.
Thế này là thế nào?
Hứa Lạc không rõ ý, nghi hoặc một lát, cầm bát đi về phía gian bếp.
Đập vào mắt hắn là một chỗ tàn tạ, ngoại trừ sạch sẽ ra, không có cái gì tốt cả,
Mấy bó củi khô, một cái bếp trống không, còn có một cái giỏ trúc đã móc sạch trơn. . . Ngoại trừ hũ muối ăn, còn có mấy quả trứng. Hứa Lạc mở nắp nồi ra, bên trong. . .là một củ khoai đang ăn dở.
". . ." Trong mồm Hứa Lạc còn nguyên hương vị trứng chim, thấy tình cảnh này hổ thẹn không thôi. Mồm lẩm bẩm không ra tiếng đầy xấu hổ.
"Tướng công, ta. . ." Sầm Khê Nhi đứng sau lưng hắn, vội vội vàng vàng, trong mắt rưng rưng nước mắt đầy vẻ xấu hổ cùng cầu khẩn, như thể nàng đã làm cái gì sai.
"Người nên xấu hổ là ta, còn cả lão nhân hại người kia nữa." Hứa Lạc nghĩ. Lúc trước hắn giả dạng là tú tài nghèo khổ, lão đạo Phó Sơn giả dạng là lão nông bình thường, mua hai gian nhà rách nát ở thâm sơn cùng cốc. Do thân thế lúc đó nên cũng không thể đột nhiên sau khi thành thân cho Sầm Khê Nhi một gia sản lớn được. Mà bản thân nàng lại là người nhà quê, cũng không có ai giúp đỡ cho. . .
Một cô gái nho nhỏ, thế nhưng lại chịu đựng nổi. Nhìn xiêm y phong phanh của nàng, bộ dạng gầy yếu tiều tụy của nàng, đôi bàn tay nứt đỏ, gian nhà rách nát. . .
"Hai năm qua, quả thật rất khó khăn đúng không?" Hứa Lạc áy náy nói.