Không Minh tông trên núi Không Minh
Ngọn núi cao lớn, đại điện bao quanh, giữa dãy núi đâu đó tô vẽ lên hai ngàn tám trăm linh tuyền như ánh sao. Hết thảy được bao phủ bởi mênh mông tuyết trắng, yên lặng như tờ.
Ngoài điện Chu Thiên.
Giữa đầy trời tuyết lả tả, một áo bào màu xanh lẻ loi ở đó.
Tuổi thọ của tu sĩ thường không ảnh hưởng tới vẻ ngoài. Thoạt nhìn, tu sĩ áo xanh cùng lắm chỉ cỡ hai mươi. Tuy nói là người tu hành, nhưng nhìn thần thái lại giống thư sinh lười nhác ở nơi nào đó trong thế tục.
Bên cạnh áo xanh có một cái lồng trúc mới đan đặt trên đất.
Trong lồng trúc xanh, hai con tiểu hồ ly trắng tuyết rúc cổ, cuộn tròn mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt nho nhỏ, cái mũi trắng nõn co rúm, con ngươi trong suốt như thủy tinh, thỉnh thoảng kêu "anh anh" vài tiếng, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Cũng may, đầy trời tuyết bay lả tả lại không có một chút nào rơi xuống hai con tiểu hồ ly đáng thương. Quanh người đạo sĩ áo xanh có một vòng sáng xanh, tuyết vừa chạm vào lập tức biến mất không còn.
Hắn đứng đó rất lâu, tuyết đọng xung quanh càng ngày càng dầy.
"Lão nhân". Rốt cục đạo sĩ áo xanh Hứa Lạc mở miệng nói chuyện, dùng một loại khẩu khí kiểu khá là 'ôn hòa nhã nhặn đầy tính thương lượng' nói: "Lão nhân, sư bá nói khi còn trẻ ngươi nhập thế tục rèn luyện, cuối cùng mang theo hai hàng nước mắt cùng một con hồ ly vừa hóa hình về. . . Ta thử khóc không được, đành phải mang thêm một con nữa."
"Sư bá nói ngươi đã yêu con hồ ly đó"
Không thấy phản ứng gì! Hứa Lạc cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Sư bá nói ngươi một mặt là đầy đầu đạo lý trảm yêu trừ ma , một mặt khác là một thiếu niên yếu mềm trong tình cảm đầu đời, rất lằng nhằng, rất thống khổ. . ."
"Mối tình đầu đó, sư bá nói, tình đầu luôn làm người ta đau khổ. . . cuối cùng, ngươi giết nàng à?"
Vẫn không có ai phản ứng, chỉ có hai con tiểu hồ ly trong lồng phản ứng, chúng nó bị Hứa Lạc dọa một phen cả người phát run.
"Ngươi không nói gì, ta cũng hiểu được, ta đã rèn luyện thế tục hoàn thành xong xuôi. . . Ta trở về bế quan đây."
Nói xong, Hứa Lạc mở lồng trúc ra, đặt hai con tiểu hồ ly trên tay, vỗ nhè nhẹ lên đầu, thấy vẻ ôn hòa không ổn nên đổi sang vẻ hung tợn, dặn dò: "Thả bọn ngươi trở về nhưng không được hại người nữa."
"Anh anh". Hai con tiểu hồ ly trắng gật đầu liên tục.
Một luồng sáng xanh nhẹ nhàng bọc lấy hai con tiểu hồ ly cuốn đi.
Xong việc, áo xanh xoay người làm bộ phải đi.
Gió cuốn tuyết phía sau bay tới.
"Oanh"
Sau tiếng nổ, hai cánh cửa gỗ thật lớn ở Chu Thiên điện vỡ toang, một luồng khí kình dồi dào cuốn theo phiến gỗ và ít tuyết từ trong đại điện bắn ra, ập thẳng về phía Hứa Lạc.
"Loại việc đánh lén tiểu bối này. . . Ài, may là ta vẫn luôn biết tính ngươi." Hứa Lạc thầm nhủ. Sau lưng hắn, năm cái tường băng đột nhiên bật lên, ngăn cách khí kình gió tuyết.
Áo xanh đột nhiên biến mất, thân pháp nhanh tới mức gần như thuấn di.
Ngay sau đó, thân hình Hứa Lạc hiện ra cách đó gần trăm trượng. Có điều. . .ở trước mặt xuất hiện thêm một bàn tay, tùm vào cổ áo hắn.
Giữa núi người đông nhốn nháo.
"Bắt đầu rồi à."
"Lần thứ mấy trở về rồi?"
"Chắc là lần thứ tám."
Cả một Không Minh tông, thánh địa đạo giáo thanh tĩnh trong nhắt mắt từ yên lặng trở nên ầm ĩ. Đủ màu sáng nhấp nháy, vô số phi kiếm bay qua, bóng người lướt qua lướt lại, nhốn nha nhốn nháo như đầu đường phố chợ sầm uất.
"Mau tránh ra."
"Nhanh lên."
Thấy cảnh thường thấy này, đám sư huynh sư tỷ lớn tiếng kêu gọi, đám người nhanh chóng xếp lại thành một lối đi thẳng tắp trên không trung.
Trong lối đi.
Một vị lão đạo đầu bạc áo trắng, râu dài phất phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khuôn mặt một mực đỏ bừng, đầy vinh quang. . .chưởng giáo Không Minh tông, Phó Sơn, người đời gọi là Không Tịch đạo trưởng, tay lôi một mớ màu xanh lướt qua như cầu vồng.
"Nhìn vẻ mặt sư phụ có vẻ nghiêm trọng."
"Nghe nói tiểu Lạc mới vào đời ngộ đạo chưa đến hai ngày đã bắt hai con tiểu hồ ly vừa mới hóa hình về."
"Hả, tiểu hồ ly."
"Tiểu hồ ly gì cơ?"
"Một lần sư bá trở về uống rượu có nói. Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện hồi trưởng giáo sư tôn còn trẻ nhé. . ."
"Ai da không tốt. . .toàn thể đệ tử Không Minh tông lắng nghe, đêm nay chưởng giáo sư tôn sẽ luận bàn một phen cùng đại trưởng lão, mọi người ở linh tuyền của mình hảo hảo, đừng có chạy lung tung, hơn nữa đừng có ra phía sau núi, tránh bị vạ lây."
. . .
Hứa Lạc, thiêu kiêu đứng đầu Không Minh tông, vừa lọt lòng bị người ta đặt ở trước sơn môn, sau đó gia nhập Không Minh tông, trở thành quan môn đệ tử của Phó Sơn chưởng giáo Không Minh.
Sáu tuổi Ngưng Khí, trước tuổi luyện võ thuận lợi Trúc Cơ, rồi sau đó một đường tu hành không trở ngại, thế như chẻ tre, trở thành một vị đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất trong ngàn năm nay ở Thiên Nam vực Chư Hạ đại lục.
Thiên kiêu Hứa Lạc Không Minh tông, kinh tài tuyệt diễm, khiếp sợ thiên hạ.
"Tiểu Lạc à, Kết Anh dĩ nhiên là đáng mừng, nhưng ngươi không nên lười biếng, sau này còn Hóa Thần, Vấn Đỉnh chờ ngươi trèo lên, vi sư còn trông chờ ngươi trở thành người đầu tiên ở Thiên Nam trong ba ngàn năm qua phi thăng." Ngày đó khi Hứa Lạc vừa mới Kết Anh, đại năng Vấn Đỉnh kỳ, như núi Thái Sơn nhìn ra thiên hạ - chưởng giáo sư tôn Phó Sơn có dạy hắn như vậy.
"Vậy đệ tử tiếp tục bế quan." Đây là câu trả lời của Hứa Lạc.
"Ấy. . . trước phải làm người, sau mới thành tiên được. Nếu muốn Hóa Thần, trước tiên phải vào đời ngộ đạo, sau đó mới siêu thoát. Ngươi từ nhỏ ở trong sơn môn, hơn nữa cả ngày đều bế quan, đạo lý đối nhân xử thế, yêu hận tình cừu, ngươi đều chưa từng trải qua. Cho nên, vào đời một chuyến đối với ngươi còn quan trọng hơn."
"Như thế nào là vào đời ngộ đạo?"
"Bỏ qua tâm tình tu sĩ, nhập thế tục, sống qua ngày như người thường, cảm thụ hỉ nộ ái ố, trải qua yêu hận tình cừu, từ đó ngộ đạo, sau đó siêu thoát, đó mới là bước tu hành tiếp theo."
"Hay là bỏ qua đi." Hứa Lạc nói. "Chẳng qua là không Hóa Thần được thôi mà."
". . ."
Lần thứ nhất Hứa Lạc theo lời sư phụ cảm thụ 'vào đợi ngộ đạo' là hôm Kết Anh. Hắn rõ ràng chỉ chạy có một vòng xuống chân núi, trước sau chưa đến một nén nhang đã trở về.
Phó Sơn nhẹ nhàng khuyên bảo hắn làm lại.
Lại không đến một nén nhang, Hứa Lạc miệng phun máu tươi, lảo đảo ngự kiếm quay về sơn môn, kể rằng gặp phải cự phách ma đạo dưới chân núi, huyết chiến, vô ý trúng một chưởng, bị thương nặng nên bất đắc dĩ trở về.
Phó Sơn với tính khí bảo che đương trường phẫn nộ, kéo theo ba đại trưởng lão Không Minh tông, cùng tám trăm đệ tử nội môn, lấy Không Minh tông ở giữa, càn quét hai vạn lý xung quanh, đánh gục vô số tiểu yêu tiểu ma, nhưng lại không hề gặp được cự phách ma đạo đánh trọng thương tu sĩ Nguyên Anh nào. . .không thu hoạch được chút nào trở về.
Một chuyện này, bởi vì bên ra tay là một trong ba đại tông môn Không Minh tông khó gặp từ trước tới nay, thờ ơ, nên tạo ra chấn động không nhỏ. Lịch sử Chư Hạ tu chân có viết "ghi chép về Ma làm lay động Không Minh", còn phía bên kia yêu man ma độc thì ghi "Thiên Nam vô vọng kiếp."
Tóm lại là một việc rất lớn, nhưng lại ít có người biết được nguyên nhân sâu xa.
Lần thứ hai kết thúc ở đó.
Nửa năm sau, 'người khởi xướng' Hứa Lạc 'bất đắc dĩ' khỏi vết thương, lần thứ ba vào đời ngộ đạo.
Lần này hắn đi nửa ngày, sau khi trở về, Hứa Lạc tự nhận là đã hiểu được yêu và hận.
Phó Sơn không tin.
"Buổi sáng, ta thấy một cô nương mặc áo hoa trên sườn núi đang thái rau, nàng lấy tay lau mồ hôi trông thật là đẹp, ta lập tức yêu nàng, ngắm nàng cho tới trưa. Giữa trưa, nàng về nhà nấu cơm cho chồng con, hóa ra nàng đã thành thân, ta lập tức hận nàng tới chết. Vì thế, sau một lần yêu hận, ta đã ngộ ra." Hứa Lạc giải thích.
". . .Cút." Lần đầu tiên Phó Sơn không nhịn nổi nữa. Vở hài kịch ở Không Minh tông bắt đầu diễn ra.
Lần thứ tư.
Lần năm
Lần sáu
Chứng sợ hãi vào đời không khỏi của thiên kiêu Hứa Lạc rốt cục trở thành tâm bệnh lớn nhất của vị chưởng giáo không gì không làm được. Đồng thời, nó cũng trở thành đề tài bàn tán nhiều nhất của đám đệ tử ở Thiên Nam đệ nhất tông, cùng với trông chờ phần sau của tiết mục.
Giang hồ đồn đại, vị thiên kiêu Hứa Lạc ở Không Minh tông, không bao lâu nữa sẽ bị. . .trục xuất khỏi sư môn.
Rồi tới lần thứ bảy, Hứa Lạc thành thân.
Người đứng đầu Thiên Nam tu chân Phó Sơn, biến thành lão nông tầm thường, tìm cho Hứa Lạc một cô gái, rồi từ chọn lựa, mai mối, sính lễ tới cưới vợ, tiệc cưới. . . đều lo liệu hết.
Đêm động phòng.
"Đó là một cô nương rất tốt, nhưng rất khổ, nên ngươi phải quan tâm tới người ta nhiều hơn." Phó Sơn nói đầy thành khẩn. Một ngày này, lão nhân thể hiện rất giống người, coi Hứa Lạc như con ruột mình, lão như một ông lão làm lụng vất vả vui sướng cảm khái.
"Như thế. . .lão nhân, không phải thế này là hại người ta sao?" Hứa Lạc cau mày, bất đắc dĩ nói.
"Thế mà là hại người à?" Lão nhân nổi giận đùng đùng, nói: "Tu tiên lâu dài, nàng nếu sống tới tám mươi tuổi, ngươi phải chiếu cố bảo vệ, thật lòng chờ nàng tới tám mươi, sau đó mới trở về tu hành. Một vòng như thế, làm cho nàng sống thật tốt, ngươi đâu có mất gì đâu?"
"Nhưng nhỡ mà yêu thật thì làm thế nào?" Hứa Lạc cười bỡn cợt."
"Như thế là một lần ngộ, cũng là một lần trảm, một lần trảm tình." Lời này có chút lạnh lẽo. Lúc nói câu này, lão nhân cũng có chút thở không ra hơi.
Hứa Lạc thở dài một hơi: "Tu tiên quả nhiên là chỉ quan tâm tới hiệu quả, lợi ích không đáng nói, mọi thứ đều chỉ là vật lót đường. . .Ơ thế đẻ con ra thì làm thế nào?"
Hứa Lạc nghĩ tới vấn đề khó khăn. Phó Sơn đã sớm nghĩ tới, thấy hắn hỏi, cười hắc hắc nói: "Đơn giản, nếu ngươi sinh ra, không cần biết tư chất ra sao, đứa bé kia nhất định sẽ được thế ngoại tiên môn để ý, tới lúc đó, trên núi Không Minh sẽ cử lão đạo tới, nhận duyên phân thầy trò này, tùy ý ngươi chọn lựa."
Hứa Lạc nhìn như có vẻ không muốn từ chối, vung tay nói: "Được rồi được rồi, đánh không lại ngươi, cãi cũng không nổi, ta động phòng đây, ngươi cũng không thể tới cả động phòng cũng dùng thần thức giám thị ta chứ?"
Phó Sơn do dự một chút: "Thôi được, cuối cùng vi sư cũng tin ngươi một lần."
Lúc trước, vì đề phòng Hứa Lạc trốn thoát, Phó Sơn luôn dùng thần thức giám thị lấy nhất cử nhất động của hắn. Tới việc động phòng, đúng là không được xem nên đành thu lại.
Kết quả, trong động phòng, tới cả khăn cô dâu của tân nương Hứa Lạc cũng không thèm kéo ra, chỉ để lại một câu 'thật có lỗi' với tân nương đầy vẻ khẩn trương sau lớp khăn, sau đó hắn thi triển độn pháp chạy mất hút.
Sáng sớm hôm sau, Phó Sơn phát hiện ra lập tức đuổi theo thì thấy hắn đã bế quan ở sau núi Không Minh. Mà lần này bế quan là tử quan, một khi bị quấy nhiễu, nhẹ thì trọng thương, nặng là chết, đạo vẫn thần tiêu. Đây là liều mạng rồi.
Một lần tử quan hai năm qua đi. Hai năm sau, Hứa Lạc xuất quan, rồi sau đó diễn ra lần thứ tám kia.
Hiện giờ, Hứa Lạc bị sư tôn xách trên tay, một đường bay qua thiên sơn vạn thủy, sa mạc đầm lầy, lộ trình mấy vạn dặm, chuẩn bị bắt đầu 'hành trình vào đời' lần thứ chín.
"Ôi, sao phải thế chứ, thầy trò với nhau cả, có cái gì mà không thể nói được với nhau." Đại tu sĩ Nguyên Anh Hứa Lạc bị túm cổ không nhúc nhích, đành cảm khái nói.
Hai bên đối đầu, bên yếu hơn bao giờ cũng muốn nói chuyện cảm tình, nhưng cơ bản là bên kia có muốn nói hay không.
Lúc này, lão đạo Phó Sơn không có phản ứng gì với Hứa Lạc, một bên túm cổ hắn, một bên thi triển thuật pháp, nhét từng đạo quang vào trong cơ thể hắn, sau dần, thanh quang trong cơ thể hắn càng ngày càng nhiều. Trong đan hải của Hứa Lạc dần dần hình thành một cái phong ấn cao như núi, trấn áp gắt gao một thân Nguyên Anh kỳ tu vi phong ấn lại.
"Lão nhân, làm thế này có phải hơi quá không?" Lúc này, đại tu sĩ Nguyên Anh như phàm nhân có chút bối rối
"Hừ." Lão đạo Phó Sơn hừ lạnh một tiếng, một tay năm ngón hơi cong, cách không bắt lấy túi trữ vật của Hứa Lạc