Chương 2: Hậu kết cục

Vương Lâm cười ha hả, ôm Lý Mộ Uyển, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía hoàng hôn nơi chân trời.

- Vương Lâm, sau khi ván cờ kết thúc, các ngươi nói đã hiểu rõ. Thiếp nghe không hiểu. Rốt cục là hiểu rõ cái gì?

Giọng nói của Lý Mộ Uyển êm ái vang lên.

Hai người dần dần đi xa về phía cuối trời, chậm rãi biến mất.

Bọn họ không nhìn thấy giờ phút này ở dưới núi không xa, trong một góc của Hắc Thạch Thành có một nữ tử mặc bạch y đang đưa lưng về phía ánh đèn của vạn nhà. Nàng ngẩng đầu nhìn đạo cầu vồng đang bay đi xa xa trên bầu trời. khóe mắt ngấn lệ. Nước mắt lăn theo gò má, rơi xuống y phục nàng.

- Quên thôi. Quên tất cả thôi. Đời trước là một con cá. ở trong nước nhìn cánh chim đang bay xa dần.

Nữ tử nọ thì thào, trong mắt mông lung. Con cá khóc trước nước, nước mắt hòa tan ra. cánh chim trên bầu trời giống như không nhìn thấy.

- Kiếp trước chúng ta là một con cá và một cánh chim. Nhưng đời này chúng ta không phải.

Phía sau nữ tử nọ đột nhiên xuất hiện một giọng nói nhu hòa.

Thân thể mềm mại của nữ tử nọ chấn động. Nàng bỗng nhiên quay đầu thấy trong ánh sáng của những ngọn đèn có một thân ảnh đang nhìn mình mỉm cười...

Mái tóc bạc phiêu dật, dưới ánh đèn của vạn nhà thoáng lộ ra màu tím, tương ứng với màu áo trắng càng làm hiển lộ tiên phong. Một người đi tới, áo trắng như tuyết.

Ánh hoàng hôn ngàn năm cô độc bỗng nhiên lộ ra một thân ảnh, hắn chậm rãi đi tới gần, dưới ánh nắng chiều tà, chiếu rọi vào, khiến cho gương mặt người này một mảnh ám màu, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt sáng ngời, lộ ra vẻ tang thương ngàn năm.

Cảnh tượng này rất đẹp.

Thân ảnh mới thấy khoảnh cách còn rất xa, nhưng chỉ có điều trong chốc lát đã tới gần Đông Mai rồi.

-Vương Lâm!

Đông Mai nước mắt không kìm được mà chảy xuống càng nhiều. Chợt nàng mím môi, cả giận hỏi:

- Sao chàng còn đến đây?

- Tìm nàng.

Vương Lâm đi qua, nhìn những giọt nước mắt của Đông Mai, trong lòng không khỏi đau xót, Hắn không quên được nữ tử tên gọi Lý Thiến Mai này. vẻ mặt tái nhợt vào ánh mắt nhu hòa của nàng.

Nàng là vì hắn mới tới Tiên Cương đại lục này. Vì hắn nàng mới rời khỏi phụ thân, cổ độc một mình chuyển thế đầu thai, yên lặng chờ đợi nam nhân mà nàng vều thương sẽ có một ngày tới tìm nàng mở trí nhớ cho nàng. Từ đầu đến cuối yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ muốn một lần đưa tiễn, một lần được nhìn thấy hắn mỉm cười, một lời chúc phúc, một ước định mà vĩnh viễn không quên nàng.

Nàng không cướp đoạt địa vị của Lý Mộ Uyển trong lòng Vương Lâm, chuyện chưa bao giờ muốn được thay thế Lý Mộ Uyển. Nàng chỉ nỗ lực muốn hoàn thành giấc mộng mơ hồ của kiếp trước.

Chỉ như thế thôi. nữ tử này, nữ tử tên Lý Thiến Mai này lại dùng phương thức của mình lặng lẽ nỗ lực. có lẽ nàng không như Lý Mộ Uyển chờ đợi hắn trong cô độc trăm năm, cũng không dùng phương pháp cực đoan như Liễu Mi xé nát trái tim hắn, nhưng nàng lại dùng phương thức này khiến Vương Lâm áy náy, khiến hắn không thể trả lại cho nàng mười năm đó, khiến cho trái tim Vương Lâm đau đớn.

- Bóng đêm đẹp, trăng sáng đẹp, người càng đẹp.

Vương Lâm nói rồi nghiêng đầu nhìn Lý Thiến Mai.

Không phải Vương Lâm nịnh nọt Lý Thiến Mai.

Trong bóng đêm, dưới ánh trăng, trên đỉnh núi, bên vực sâu, trong gió mạnh, Lý Thiến Mai mặc áo trắng đẹp tựa tiên nữ trong tranh. Được Vương Lâm khen làm mặt Lý Thiến Mai đỏ rực, xấu hổ cúi đầu, sắc hồng càng khiến nàng thêm xinh.

Vương Lâm trêu chọc:

- Mắc cỡ?

- Làm gì có.

Lý Thiến Mai càng cúi thấp đầu, xấu hổ hơn.

Đẹp, rất là đẹp, đẹp như thiên sứ như tiên lại như tranh, đẹp làm tim Vương Lâm đập nhanh. Vương Lâm kiềm không được vén sợi tóc dài rũ xuống, tiếp xúc làm người Lý Thiến Mai khẽ run. Lý Thiến Mai ngẩng đầu định nói gì thì Vương Lâm bỗng đến gần. Lý Thiến Mai chỉ kịp thốt một chữ 'ngươi' đã bị Vương Lâm hôn. Lý Thiến Mai trợn to mắt không dám tin, đầu óc trống rỗng, người cứng ngắc.

Khi Lý Thiến Mai kịp phản ứng lại thì vùng vẫy nhưng bị Vương Lâm ôm chặt. Lý Thiến Mai giơ tay lên lập tức bị Vương Lâm bắt giữ, nàng càng vùng vẫy thì hắn càng hôn điên cuồng. Đầu lưỡi trơn ướt triền miên trong miệng Lý Thiến Mai, làm nàng thấy toàn thân tê dại. Đông Mai vùng vẫy, vô dụng, càng chống cự, Vương Lâm hôn càng điên cuồng. Có lẽ vì nhận ra điều này nên từ khi nào Lý Thiến Mai buông xuôi, mặc cho Vương Lâm hôn.

Hôn nồng nhiệt qua đi, Lý Thiến Mai xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Vương Lâm. Nàng muốn vùng thoát nhưng vô dụng, hắn ôm chặt Lý Thiến Mai.

Lý Thiến Mai ai oán nói:

-Chàng là phân thân hay là bản thể!

"Khục... khục! Tại hạ.. Hái Hoa Đại Đạo... Tiên Lộ Độc Hành... " Vương Lâm giả nhún vai, thản nhiên cười, tiến cười như âm u như cú đêm.

Nghe vậy, Lý Thiến Mai đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt đại biến...