Trong La Thiên Tinh Vực, trên một tu chân tinh tầm thường, có một nữ tử. Nàng mặc quán áo màu tím, tóc dài tới thắt lưng, đứng ở trên đỉnh một ngọn núi cao. Mái tóc đen của nàng bị gió thổi bay, quần áo phấp phới, thần sắc bình tĩnh mang theo một vẻ tao nhã.
Nàng nhìn trời, trong ánh mặt trời nếu nhìn gần có thể nhìn thấy một dung mạo xinh đẹp có chút nhợt nhạt. Lúc này, trong mắt nàng lộ ra vẻ mê man, trong khoảnh khắc vừa rồi nàng cảm nhận được một luồng thần thức quét tới, sau khi dừng lại ở bên cạnh nàng một chút liền biến mất không còn.
Vốn nàng tưởng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi thần thức này biến mất, ở trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện một ngọc giản. Ngọc giản này yên lặng lơ lửng ở chỗ đó, tản mát ra hào quang nhẹ nhàng, không hề nhúc nhích.
Nàng chính là Tây Tử Phượng.
Nàng kinh ngạc nhìn ngọc giản trước mắt, hào quang nhẹ nhàng từ trên đó tỏa ra lộ ra một khí tức khiến cho nàng rất quen thuộc. Khí tức kia giống như là khắc sâu trong linh hôn, cả đời khó quên.
- Vương Lâm
Tây Tử Phượng trầm mặc hồi lâu, rồi nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy ngọc giản kia, nhắm hai mắt lại, thần thức đắm chìm vào trong ngọc giản, ở trong đó, có thanh âm của Vương Lâm.
Rất lâu, rất lâu sau, khi Tây Tử Phượng lại mở mắt ra, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười nhu hòa, nụ cười này tuyệt đẹp...
Tây Tử Phượng vẫn ở đấy, cho đến ba ngày sau trên tay nàng có một cái vò được bọc giấy hồng, tỏa ra hương tửu nồng đậm ngấm vào sâu trong hồn người.
Bỗng một đạo cầu vồng ở đâu gào thét lao tới. Trong thoáng chốc, một thân ảnh xuất hiện trước mắt nàng.
Tóc bạc, bạch y.
- Vương Lâm.
Nhìn thân ảnh Vương Lâm, Tây Tử Phượng nở nụ cười tuyệt mỹ. Nàng không quên được năm đó ờ trong Lôi Tiên giới, thân ảnh không cao lớn lắm của người kia, mang theo rất nhiều tu sĩ, trong khi tiên giới đang sụp đổ tìm một đường ra.
Nàng không quên được thân ảnh kia khi đánh với người thủ hộ trận pháp của Lôi Tiên Điện một trận.
Nàng không quên được một trận đánh phong tiên của hắn, thân ảnh kia gầm lên một tiếng kinh thiên, trờ thành lôi tiên. Có lẽ đối phương không biết ở trong đám tu sĩ đang quan sát hắn có sự tồn tại của nàng. Cho dù hắn không biết khi nhìn thấy hắn tỏa sáng, trong lòng nàng vui sướng tới mức nào.
Nàng không quên được một thân ảnh, ở trên phong giới đại trận, một mình ngăn cản đại quân giới ngoại.
- Không biết rượu mà nàng nấu đã đủ ấm chưa!
Vương Lâm mỉm cười nhìn Tây Tử Phượng.
- Chàng nếm thử xem!
Trên mặt Tây Tử Phượng lộ ra một nụ cười nhu hòa, nhìn thật sâu vào thân ảnh Vương Lâm. Dường như nàng muốn đem thân ảnh này ghi tạc thật sâu vào trong lòng, những hình ảnh của thân ảnh này nhiều năm trước chậm rãi chồng lên nhau, xong lại có chút gì đó không đúng...
Vương Lâm khẽ nâng vò, uống một ngụm, hắn khẽ nhắm mắt lại cảm nhận, sau khi trầm mặc một lúc thì mở mắt ra, đưa vò rượu trả cho Tây Tử Phượng, than khẽ:
- Rượu còn chưa đủ ấm!
Câu nói của Vương Lâm khiến sắc mặt Tây Tử Phượng trắng bệch, nàng tiếp lấy cái vò rồi lộ ra một nụ cười chua xót, thân thể khẽ lung lay như nhành hoa trước gió. Nước mắt không nhịn được mà chảy ra, nàng cắn môi dưới, dốc vò lên uống một ngụm lớn.
Nhưng mà, khi mà rượu mới vào trong miệng nàng chưa kịp trôi xuống, thì Vương Lâm tựa như quỷ mị xuất hiện bên cạnh nàng. Vương Lâm hé miệng hôn lên môi Tây Tử Phượng, một hơi hút sạch rượu trong miệng nàng, hai đầu lưỡi gắt gao dây dưa cùng một chỗ. Hương vị của mỹ tửu kết hợp với hơi thở như lan của Tây Tử Phượng khiến Vương Lâm không khỏi nhộn nhạo, mấy ngàn năm tu đạo lần đầu tiên hắn được thưởng thức cảm giác này.
Tây Tử Phượng trừng to mắt, đầu óc nàng trống rỗng. Dần dần, sắc mặt nàng ửng hồng, để mặc cho hắn bài bố.
Qua một lúc, Vương Lâm mới từ từ tách ra, ôm lấy nàng vào ngực, mỉm cười nhu hòa nói:
- Rượu bây giờ đã đủ ấm rồi!
- Đáng ghét!
Nghe vậy, Tây Tử Phượng khẽ bữu môi, khẽ lườm hắn một cái, trong lòng nàng lúc này tràn ngập cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, trên môi nàng lúc này vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại và nóng ướt như muốn sưng lên, làm cho nàng đỏ mặt không thôi.
Nàng trời sinh có mùi thơm của cơ thể cực kỳ mê người. Mà theo kích tình của nàng dấy lên, mùi thơm của cơ thể này cũng trở nên càng thêm nồng đậm, từ sâu kín chi hương biến thành xuân dược khiến người ta điên cuồng, để cho Vương Lâm thú huyết triệt để sôi trào. Hắn nhấc bổng nàng lên, bế ngang người từ từ đặt nàng lên một bãi cỏ mềm, hai tay không ngừng loạn động.
- A... từ từ đã.. chàng!
Nàng yêu kiều nỉ non, hai tay trắng ngần như ngọc đặt ở trên ngực của Vương Lâm, cũng không biết là kháng cự, hay là níu lấy hắn không muốn buông ra. Trên mặt của nàng đã nổi lên một tầng đỏ ửng say lòng người, đây là biểu hiện động tình như lửa.
Thấy biểu hiện của Tây Tử Phượng, Vương Lâm âm thầm mỉm cười, dâm bổn nguyên của hắn chính là khắc tinh, là thiên địch của nữ nhân, chỉ cần dính phải thì cho dù trung trinh liệt nữ, tiên tử băng thanh ngọc khiết gì thì cũng biến thành dâm phụ... Hắn thành thạo từ cổ của nàng hôn xuống dưới, cũng đem y phục của nàng kéo ra. Ngọc thể thơm ngào ngạt, trắng nõn như ngọc liền hoàn toàn hiện ra, song phong bạo mãn, hai hạt anh đào hồng nhuận đã kiêu ngạo đứng thẳng lên, mà bụng dưới bóng loáng như gấm, không hề có một chút thịt thừa, vòng eo thon gọn tưởng như một tay có thể cầm, giữa hai chân như là khe suối mênh mông, cỏ thơm thưa thớt ẩm ướt ngượng ngùng mà dán trên bụng, hai cánh môi hồng nhạt cũng có chút tách ra, bờ mông lại mượt mà đầy đặn tròn vo, giống như mật đào thành thục, để cho người nhìn mà trong nội tâm ngứa ngáy.
Vương Lâm không ngừng xoa nắn lấy đôi thỏ ngọc tròn trịa căng mịn kia, tràn đầy co dãn kinh người, ngón tay của hắn trượt đến phía trên nụ hoa, nhẹ nhàng sờ nắn, xong lại một ngụm ngậm lấy, làm cho Tây Tử Phượng lập tức phát ra một tiếng rên nhẹ rung động tâm hồn. Một tay của Vương Lâm đặt đến trên kiều đồn của nàng mà không ngừng xoa nắn. Một lát sau, hắn lại hướng về mảnh cỏ thơm của nàng, cúi đầu xuống mà không ngừng liếm láp như lợn con liếm máng.
- A... Vương Lâm, không... buông ta ra... ngươi không phải Vương Lâm, ngươi là ai !
Tây Tử Phượng cố gắng vận chuyển tu vi giữ một tia thanh tỉnh cuối cùng, nàng muốn hét lên nhưng lại biến thành tiếng rên nỉ non, hai tay thẹn thùng cố gắng đẩy Vương Lâm giả ra nhưng vô dụng, trông trả khác gì tình nhân đang làm nũng nhau.
Nghe vậy, Vương Lâm giả không khỏi cười dâm một tiếng. Hắn càng toàn lực vươn lưỡi mà tham lam hút lấy, để cho đôi mắt đẹp của nàng càng ngày càng lộ ra ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng mở, thậm chí có một tia nước dịch từ khóe miệng chảy ra. Dâm bổn nguyên đã mang tiếng là bổn nguyên, thì chính là cụ tổ của mọi loại xuân dược trong thiên hạ, chút tu vi chưa đến bước thứ ba của nàng thì làm sao kháng cự nổi, tia thanh tỉnh cuối cùng liền bị hủy diệt không còn chút nào, chỉ còn dục vọng.
- Bảo bối ngoan, nàng đã vì yêu đơn phương tên họ Vương kia mà chịu khổ nhiều rồi, về sau nàng là nữ nhân của Qủy Viên ta, đem chân tách ra!
Vương Lâm giả tên thật là Qủy Viên, hắn hôn vào đôi môi anh đào của nàng một cái rồi ôn nhu nói. Đồng thời cũng không đội lốt Vương Lâm nữa mà khôi phục tướng mạo của mình, trông hắn như một đại hán khôi ngô với mái đầu đinh trắng bạc, cả người cơ bắp cuồn cuộn như sắt thép. Đáng chú ý hơn cả là cây nhục bổng của hắn dài đến hơn hai chục cm, đường kính còn to hơn so với cổ tay của Tây Tử Phượng, gân guốc nổi lên trông như những con giun, đầu nấm màu tím sẫm to như quả trứng vịt.
Tây Tử Phượng mở ra đôi mắt đẹp đầy xuân ý, mang theo vẻ thẹn thùng nhưng vẫn là nghe lời mà tách đôi ngọc thối trắng mịn, phơi bày bộ vị tư mật nhất của nàng. Dâm bổn nguyên không giống như xuân dược bình thường, khống đánh mất lý trí nữ nhân chỉ biết dục vọng, mà biến đối phương thành nô lệ của mình giống như cam tâm tình nguyện mình, tùy ý chà đạp sai khiến.
Qủy Viên hai mắt như phún hỏa, tiểu đệ đệ lập tức thoát ra. Chứng kiến cây đại bổng hung dữ đang kề sát khu động đào, Tây Tử Phượng vừa ngượng, vừa hiếu kỳ, lại có chút sợ hãi run giọng nói:
- Ngươi, cái... cái này vừa được sao?
- Đừng gọi ta là ngươi nữa, từ giờ hãy gọi ta là phu quân!
Không có thời gian cho phép Tây Tử Phượng suy nghĩ. Bởi vì Qủy Viên ở thế tên đã lên dây cung, dương cụ của hắn đã đặt vào "cửa động" trơn ướt.
"Ức... không" Quy đầu to đùng mở cửa động ra, nhục bổng nóng hổi chọc thủng cánh hoa của Tây Tử Phượng. Nàng nhích động cặp mông tròn trĩnh theo bản năng, muốn tránh thoát cái thứ đáng sợ đó.
Nhưng Tây Tử Phượng dịch một chút thì Qủy Viên cũng tiến một chút, mặc cho Tây Tử Phượng uốn éo vòng eo nhỏ và bờ mông đẹp của nàng thế nào thì thủy chung đều không thể thoát khỏi Qủy Viên bám sát như bóng theo hình. Dần Dần, Tây Tử Phượng cảm thấy bất lực, nàng không né tránh nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi nhục bổng chọc vào sâu hơn.
Việc chọc vào đã trở nên rất dễ dàng. Bởi vì dịch thể trơn trượt trợ giúp cho Qủy Viên. Nhục bổng của hắn đã dễ dàng chọc vào tận cùng.,.
- ự ư... phu quân!
Nàng liền phát ra một tiếng rên đau đớn, mấy trăm năm tu đạo nàng vẫn giữ tấm thân xử nữ, dù sao đây là lần đầu tiên của nàng, cảm thấy một chút khó chịu đựng nổi. Có lẽ do xấu hổ, nàng ép hờ cặp mắt, cho đến khi nhục bổng to tướng đâm vào nơi thâm sâu, nàng mới bất lực nhắm chặt mắt lại. Nhưng, nàng lại không ngờ nổi sau khi nhục bổng kia chọc vào tận cùng rồi lại bất động.
Tây Tử Phương cảm thấy rất trong người bứt rứt kỳ quái, nàng lại len lét hé mắt ra.
Qủy Viên nằm phục trên mình Tây Tử Phượng, vừa nghịch ngợm cặp nhũ phong của nàng, mải mê thưởng thức hai núm nhũ đầu, nhũ đầu đã cương cứng. Gã không những hút mút, mà còn dùng răng cắn, càng cắn càng hung hăng, vừa chậm rãi đâm vào kéo ra, đâm vào rất chậm, nhưng đâm rất sâu.
Không ngờ nổi sự thô lỗ độc ác của gã lại triệt đánh thức dục vọng nơi sâu thẳm trong lòng Tây Tử Phượng. Nàng thở hổn hển, dùng cánh tay run rẩy đỡ lấy vai gã. Thân dưới, vòng eo mềm mại của nàng bắt đầu uốn éo, kiều đồn căng mẩy bắt đầu hướng lên nghênh đón. Mỗi lần gã chọc vào đều có thể được tiếp đón một cách chính xác.
"Ư.. không được, không được chọc ta, ta sẽ chịu không nổi..." Tây Tử Phượng hai mắt khép hờ như tơ, người nóng như lửa. Chiếc miệng xinh của nàng không ngờ khẽ hé mở, bầu ngực trắng nõn vươn cao, đến cả cặp đùi đẹp đầy gợi cảm kia cũng siết lại, kẹp lấy hông gã.
Nhục bổng Qủy Viên trước sự tận tình của Tây Tử Phượng trở nên vô cùng mạnh mẽ, trong khoảnh khắc tốc độ và lực lượng đâm thọc của gã mãnh liệt hơn rất nhiều.
Đau đớn nhanh chóng qua đi, khoái cảm làm cho Tây Tử Phượng mạnh mẽ kéo căng cặp đùi thon dài, hưng phấn đến lông tơ đều dựng lên, cái cổ trắng ngọc đỏ bừng.
"Bép.. bép......"
"Ui, mĩ nhân của ta, có sướng không?" Hai tay gã tóm chặt lấy bầu vú của Tây Tử Phượng. Gã gần như dồn sức nặng toàn thân lên cặp nhũ phong cao vút trắng mịn đó.
"Ư.. không thể..không thể ức hiếp ta, của ngươi to quá...." Tây Tử Phượng kịch liệt đón tiếp những cú đâm thọc như vũ bão của gã. Nhục bổng hung hăng đã cọ sát mép âm bộ nàng đến đỏ rực lên.
"Ta ức hiếp nàng đấy, làm sao, như nào?" Qủy Viên nâng một chân Tây Tử Phượng lên, vừa liếm láp vừa lớn tiếng cười. Thân dưới, hông gã thúc rút tới tấp.
"A, ngươi sờ ta, liếm ta, còn hôn miệng người ta..a..a" Hai tay Tây Tử Phượng đã ôm lấy cổ gã. Bờ môi nàng đỏ mọng như cherry.
Qủy Viên dường như có hứng thú đặc biệt với màu đỏ. Cặp môi đỏ của Tây Tử Phượng kích thích gã. Gã thuận theo lực ôm của Tây Tử Phượng mà nhào lên mình nàng, vừa khéo ngậm lấy bờ môi đỏ của Tây Tử Phượng.
Cặp môi đỏ của Tây Tử Phượng không những đỏ, mà còn rất thơm, rất mềm. Nam nhân thích xơi làn môi thơm đó nhất. Qủy Viên cũng không ngoại lệ. Râu ria của gã thậm chí còn dính cả nước miếng của Tây Tử Phượng.
"ư..ư......"
Đó là cuộc giao hoan đúng tiêu chuẩn của những cặp phu thê, căn bản không hề giống như gượng ép. Họ phối hợp đến hài hòa như vậy, đến cả nước miếng cũng nuốt của nhau. Bàn tay gã làm tăng thêm một vết đỏ trên nhũ phong đã có dấu răng.
"A...mau.........." Hơi thở của Tây Tử Phượng càng lúc càng nặng, tiểu huyệt non mềm của nàng đã giàn giụa dâm dịch trước sự tấn công của nhục bổng to đen, thấm ướt cả thảm cỏ.
"Hoán.. hoán đổi đi cưng, cưỡi ngựa xem hoa" Qủy Viên mồ hôi đầy đầu, nhưng nhục bổng của gã vẫn cứng ngắc. Gã ôm Tây Tử Phượng lăn một vòng, không may, nhục bổng kia trượt ra ngoài tiểu huyệt.
Lần này, tới lượt Tây Tử Phượng chiếm thế thượng phong. Nàng thẹn thùng nằm phục trên người gã, do dự một lát rồi len lén lấy tay nắm lấy đại nhục bổng hung hăng đen thui, nhắm vào huyệt khẩu đã đỏ thắm, nhẹ nhàng cọ xát mấy cái rồi mới chọc vào trong tiểu huyệt của mình.
"ư......" Nhục huyệt trống rỗng trong thoáng chốc lại được căng đầy. Tây Tử Phượng nâng bờ mông cong đáng yêu của nàng lên.
Nàng động tình như lửa, thốt ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn người, thân thể không ngừng vặn vẹo như linh xà, tiếng rên rỉ cũng càng phát ra cao vút, hiển nhiên nàng sẽ nhanh chóng đạt được lên tới đỉnh vu sơn. Từ giữa trưa cho đến lúc hoàng hôn, hai người làm không biết bao nhiêu lần. Rốt cục, trong tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc và tiếng nữ nhân rên rỉ cao vút mới đình chỉ lại.
Mây tan, mưa tạnh, hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ. Tây Tử Phượng thân thể mềm mại vô lực nép vào lồng ngực Qủy Viên, thân thể nàng đầm đìa mồ hôi, làn da trắng không tì vết giờ đây phủ lên một lớp phấn hồng mê người. Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, đôi mắt lim dim nhìn Qủy Viên như muốn khắc sâu nam nhân vừa mới đoạt lấy nàng.
"Khò...ò"
Qủy Viên giả vờ ngủ, tiếng ngáy thô lỗ như bò rống, hắn không ngăn cản được nữ tử này yêu Vương Lâm từ ngàn năm trước, cũng không thể ngăn cản được cho đến ngàn năm sau, trong lòng đối phương thủy chung vần như vậy, đối với Tây Tử Phượng yếu đuối đáng thương này, Qủy Viên chỉ có thể dùng biện pháp như vậy, từ từ chinh phục nàng.
Tình của thế gian, nam nữ vần còn có rất rất nhiều sự lựa chọn.