Chương 27: VÀO RỪNG

Lục Tần tuy không biết là ai muốn nhằm vào hắn nhưng trong lòng đã đoán được vài phần.

Người hắn kết thù, vô cùng ít.

Ở tông môn, ai mà không biết danh tiếng của Lục Tần. Nếu chỉ tính riêng thân phận cũng đã đủ cao hơn chân truyền đệ tử vô số lần.

Vì vậy, kể cả trong giới cao tầng hay hạ tầng, không biết hay đã biết. Tất cả đều cực kỳ e ngại hắn. Không phải do hắn có thực lực viễn siêu hay tư chất thượng thừa mà ở đằng sau, chỗ dựa chính là mấy lão quái vật. Muốn đụng đến hắn, không thể nghi ngờ. Trước hết cứ tìm mấy lão hỏi trước đã.

Không thể kết thù, vậy chỉ có thể là bạn.

Không thể thành bằng hữu, chí ít cũng không nên có xung đột.

Ở trong Thần Ân Tông, không chỉ đệ tử phổ thông mà là các trưởng lão cũng đều rõ ràng điều này.

Mà tại tông môn, kẻ có hiềm khích với Lục Tần chỉ có Vân Mộng. Ngoài ra gần đây lại còn có một Tống Bình mới gia nhập.

Về Vân Mộng, Lục Tần chung quy vẫn cảnh giác cao độ. Nữ nhân điên kia hỉ nộ vô thường. Tuy xinh đẹp, kiều diễm như tiên lạc hồng trần nhưng bản tính lại quá mức kiêu căng. Dù không trực tiếp bộc lộ nhưng Lục Tần có thể cảm nhận được.

Hắn nheo mắt.

Không phải kẻ đứng đằng sau đấy là nàng chứ?

Nếu vậy, Lục Tần tuy buồn bực nhưng có thể an tâm.

Vân Mộng dù đùa bỡn hắn vô số hoa dạng nhưng sẽ không lấy tính mạng của Lục Tần ra làm trò đùa.

Nhưng mà, nếu là Tống Bình thì lại khác...

Lục Tần thu liễm vẻ kinh hãi, trả lại cho nhân gian một khuôn mặt vô hỉ vô nộ. Ánh mắt hắn dần ngưng tụ. Dù cho vậy thì đã sao chứ? Không biết ngươi là ai, dở hoa chiêu dạng gì, bổn công tử chỉ cần cần thận một chút liền không có vấn đề gì quá lớn.

Ngọc Hoàng di tích?

Lục Tần cười lạnh.

Chỗ đó để cho lão tổ tông các ngươi đến đi.

Sau khi rời khỏi khách quán, hắn không có bày ra cái dáng vẻ phiêu dật xuất trần ra nữa. Thay vào đó, Lục Tần đã ghé qua tiệm may mua một bộ võ phục phổ thông. Tuy bộ dáng ngọc thụ lâm phong bị cất giấu đi không ít nhưng dung mạo anh tuấn lại không giấu diếm được. Hắn cước bộ trên đường vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn vào. Mà đa số, toàn chỉ là nữ nhân.

Lục Tần lắc đầu tự giễu: đẹp trai quá cũng là một loại bi ai ah...

Hắn không cần đến công hội để nhận nhiệm vụ cùng gia nhập tổ đội nữa. Bởi vì Lục Tần ngay từ ban đầu đã có ý định vào rừng một mình. Còn về phần nhiệm vụ... nó đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Tuy nói tất cả đều chỉ là gân gà nhưng một số nhiệm vụ lại có mức thưởng cao đến kinh người. Mà những loại nhiệm vụ đó, Lục Tần không làm được.

Lục Tần tùy ý chọn một phương hướng mà đi. U Ám Sâm Lâm rất rộng. Từ bên ngoài tiến vào cũng phải trăm ngàn con đường khác nhau. Diện tích của nó cũng ngày càng được mở rộng. Dưới xu thế Hắc Ám lan tràn, người ta dự đoán: không sớm thì muộn, đại lục Thần Ân sẽ bị nhấm chìm trong bóng tối vĩnh hằng.

Mỗi năm, U Ám Sâm Lâm lại nhích ra thêm một ít. Tuy nhỏ nhưng tích tiểu thành đại. Đến một lúc nào đó, toàn bộ một khu vực, kể cả Mạc Sâm Trấn này đều bị nó bao phủ. Đây hoàn toàn là một quả bom nổ chậm, một khối u nhọt của đại lục Thần Ân. Nhưng khiến người ta đau đầu lại là việc không tìm ra nguyên nhân cũng như cách giải quyết.

Trên đường đi, đã mấy lần hắn ngó qua tiệm vũ khí nhưng lại không tìm được kiện nào thích hợp. Tuy nơi đó rất nhiều trường kiếm - vũ khí thuận tay của hắn nhưng bất quá lại có nhiều món đắt vô cùng, lên tới mấy vạn kim tệ.

Cái giá này tuy Lục Tần có thể trả được nhưng sẽ thương gân động cốt.

Tiền của hắn không còn nhiều, chỉ có một viên linh thạch cùng gần vạn kim tệ. Bởi vậy, không thể tùy tiện tiêu xài lãng phí được.

Trường kiếm giá này chỉ có thể dùng một lần.

Bởi Lục Tần có thể khẳng định: sau chuyến hành trình U Ám Sâm Lâm, tu vi của hắn ắt cao thêm ít nhất một cấp độ. Đến lúc đó, kiếm này sẽ vô dụng.

Mà những đồ còn lại, chỉ toàn là gân gà, không thích hợp với tu sĩ sử dụng.

Thở dài, Lục Tần lắc đầu tự giễu.

Người không có tiền, nửa bước khó đi ah!

Khoảng nửa canh giờ, Lục Tần đã đứng trước U Ám Sâm Lâm.

Nhìn khu vực tối đen trước mặt, hắn có thể cảm nhận được không khí u uất cùng nguy hiểm đang rình rập chờ đợi.

Mắt khẽ nhìn quanh, xác định không có một ai khác, Lục Tần bất giờ mới yên tâm bước vào rừng.

Trên đường đến đây, đã mấy lần hắn phát hiện ra có kẻ theo dõi. Tuy chúng giả dạng mạo hiểm giả, một số thậm trí lại còn ẩn nấp nhưng bằng trực giác, Lục Tần dễ dàng phát hiện ra.

Bởi vậy, nó cũng tốn của hắn vô số thời gian đi vòng vèo, mục đích chính là cắt đuôi đám người nọ.

U Ám Sâm Lâm không hổ là địa phương kỳ quái, Lục Tần sau khi tiến nhập liền mất cảm giác với bên ngoài. Giống như đây chính là một địa phương biệt lập hoàn toàn với đại lục Thần Ân.

Bất quá, hắn lại có cảm giác: hắn cực kỳ thích nơi này.

Cảm nhận từng tia hắc ám chi khí lượn lờ trong không gian, Lục Tần có cảm giác thân thuộc tựa như huyết mạch đồng tộc.

Hắc Ám chi khí ở nơi này, độ đậm đặc thậm trí còn gấp mười mấy lần ở bên ngoài. Đây cũng là do quá trình tích lũy mấy trăm năm của mảnh rừng không có lấy một tia ánh sáng.

Không thể nghi ngờ, đối với Lục Tần, đây tuyệt đối là mảnh bảo địa có một không hai.

Tham lam hít vào một ngụm khí, cảm nhận lực lượng đang chậm rãi tăng trưởng, Lục Tần mừng như điên, suýt nữa ngửa cổ cười lớn.

Thân mang Hắc Ám Thần Thể, lại ở địa phương Hắc Ám Thánh Địa, quả thực là tuyệt phối.

Nếu là người khác, khi bước vào đây sẽ phải cực kỳ cẩn thận.

Nguy hiểm có thể sẽ đến bất cứ lúc nào, cũng bởi lẽ tầm nhìn của bọn họ tại đây bị giới hạn nghiêm trọng. Đến tay chân còn không nhìn rõ năm ngón, lấy đâu ra thứ gọi là sự chuẩn bị đây? Bởi vậy, trước khi bắt đầu hành trình vào rừng, họ sẽ chuẩn bị đầy đủ dạ minh châu, đủ để cung cấp tầm nhìn tạm thời trong thời gian làm nhiệm vụ.

Nhưng Lục Tần thì khác.

Dưới sự gia trì của Hắc Ám, tầm nhìn của hắn không những không bị hạn chế mà còn được tăng mạnh. Những sự vật trong phạm vi bán kính mười mét đều hết thảy rõ ràng, thu gọn trong đôi mắt tối đen như mực của hắn.

Lục Tần mỉm cười, thân ảnh nhoáng lên, dung nhập vào màn đêm.

Một chuyến hành trình mới.

Bắt đầu.