Sáng sớm hôm sau, Lục Tần dậy rất sớm. Hắn thu dọn hành lý một cách mau chóng. Thực ra thì nói thu dọn hành lý vậy thì có chút không chính xác. Lục Tần thân gia tuy so với phàm nhân thì giàu nứt đổ vách nhưng đứng tại Tu Chân Giới đây, chút tài sản đó phải nói là nghèo mạt kệp.
Khoảng một khắc, sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lục Tần đi xuống bên dưới dùng bữa sáng. Nhìn khách quán vắng vẻ, đìu hiu. Thật sự nếu so với hôm qua quả thực tương phản đến cùng cực.
Từng dãy bàn ghế đã được xếp lại ngăn ngắn, gọn gàng. Tuy vậy, chỉ có vài ba nhóm người thu mình lại một góc nói chuyện thiên hạ. Không khí tĩnh mịch này khiến Lục Tần thoải mái. Mặc dù thi thoảng vẫn có vài ba tiếng cười khô khan vang lên nhưng bất quá lại không hề ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Lục Tần đi lại chỗ chưởng quầy. Hắn dự định mua một ít lương khô cùng nước uống mang theo. Ngoài ra, cũng tiện thể hỏi xem đường xá cùng hoàn cảnh như thế nào.
Lão chưởng quầy ngáp ngáp, bộ dáng mười phần mệt mỏi. Tuy vậy, nội tâm lão lại đang cực kỳ vui mừng. Không biết sự kiện kia phát sanh có liên quan gì đến lão hay không nhưng mấy ngày nay nhờ nó mà khách quán của lão vô cùng tấp nập, đông đúc, sinh ý bừng bừng. Cho đến hôm nay, nếu có khách đến muốn thuê phòng, lão liền có thể không ngần ngại mà từ chối.
-Buổi sáng thật đẹp ah...
Lão cảm thán, vươn vai một cái.
-Buổi sáng mạnh khỏe! Lão tiên sinh!
Lão chưởng quầy giật mình.
Từ xa nhìn lại, lão có thể nhìn rõ ràng đây chính là thiếu niên thần bí mà ngày hôm qua lão gặp.
Quả thực, Lục Tần mang lại cho lão một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Chưa kể đến dung mạo cùng khí chất siêu tuyệt, chỉ riêng việc khiến Dã Hổ Cuồng Huyết cúi đầu đã khiến lão nội tâm cực kỳ kinh hãi rồi.
Ở Mạc Sâm Trấn ai mà không biết Dã Hổ Cuồng Huyết? Giống như ở Thần Ân đại lục làm sao có thể chưa từng nghe tới Thần Ân Tông?
Mà để cho tên huyết danh cuồng đồ này cam chịu nhận lỗi. Không thể nghi ngờ, vị công tử ca này hẳn có thực lực siêu phàm nhập thánh hoặc sau lưng có bối cảnh không hề đơn giản.
Bởi vậy, lão thầm ghi nhớ dung mạo của Lục Tần để còn tiện đối đãi.
-Công tử tốt!
Lão chưởng quầy vội vòng ra bên ngoài, khom người cung kính đáp.
-Haha! Lão tiên sinh không cần đa lễ!
Lục Tần mỉm cười, bàn tay đưa ra nâng lão dậy.
-Công tử khách khí!
Lão chưởng quầy gật đầu, vội vàng đáp lời.
Lục Tần đương nhiên có thể nhìn ra thái độ của lão. Quả nhiên danh tiếng thật là tiện nghi ah! Chỉ cần làm căng một chút liền đổi lấy sự thoải mái như vậy, thật đúng là trăm lợi mà không có một hại. Tên Dã Hổ kia lại có chút ý tứ, có thể nhìn ra lai lịch của Lục Tần, điều đó cũng tích kiệm cho hắn vô số miệng lưỡi để giải thích rồi.
Lão chưởng quầy vội kéo một chiếc ghế ra. Lão lúi húi lau dọn một chút rồi mời hắn an tọa. Lục Tần đương nhiên cũng vô cùng hợp tác.
Hắn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đó, thật có phong thái của thượng vị giả.
-Lão tiên sinh... Ông có thể nói cho ta biết một số tình huống của U Ám Sâm Lâm chăng...?
Lão chưởng quầy vẻ mặt dãn ra, giống như đã đoán được câu hỏi của Lục Tần. Vì vậy, lão cung kính đáp lời:
-Thưa công tử! Tình huống U Ám Sâm Lâm hiện có chút quỷ dị... Ta nghe đồn rằng phía Đông U Ám Sâm Lâm xuất hiện kỳ quan hiếm có...
Lục Tần gật đầu, điều này hắn đã được tên tiểu nhị nói qua.
-Qua lời tường thuật của một số người! Lão phu cũng nghe được đại khái... Hình như nó chính là di tích của một thượng cổ đại thần nào đó lưu lại...
Lục Tần khẽ cười khinh thường.
Thượng cổ đại thần? Chỉ sợ không đủ đi! Trước mặt Ngọc Hoàng còn dám xưng là thần. Không phải muốn chết hay sao?
Thượng cổ...? Ngọc Hoàng đây chính là Thái Cổ Chi Chủ, cư nhiên lại bị một đám phàm phu tục tử hạ thấp danh khí.
Tuy trong mắt đám người này, thượng cổ đại thần chính là tồn tại đỉnh thiên lập địa nhưng dưới mí mắt Ngọc Hoàng đại đế, loại tiểu nhân vật này một ngón tay cũng đủ quét sạch chúng khỏi luân hồi.
Lục Tần khẽ nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão, chậm rãi hỏi:
-Còn gì nữa?
-Bẩm công tử! Lão phu cũng không rõ ràng tình hình cụ thể ra sao! Chỉ nghe được câu có câu không nên hoàn toàn không...
Lão xấu hổ gãi đầu.
-Vậy cho ta biết một chút kiến thức thường thức về U Ám Sâm Lâm! Đường đi cùng phương hướng! Tốt nhất còn có bản đồ thì càng tốt!
-Vâng công tử! Về U Ám Sâm Lâm thì nơi đây vốn dĩ trước kia là một mảnh rừng cây tươi tốt nhưng một ngày kia, trên trời mới giáng xuống một vật thể màu đen không rõ lai lịch! Từ đó nơi này bị nguyền rủa, ánh sáng rất khó có thể xâm nhập được! U Ám Sâm Lâm cả ngày lẫn đêm, tất cả chỉ là một màu đen của bóng tối! Cây cối, yêu thú tồn tại ở đây cũng dần bị ma hóa, trở thành các đặc thù sinh linh như Ma Thụ, Ma Thú, Ma Linh,...vv. Ngoài ra...
Lão chưởng quầy chạy vào bên trong. Khoảng vài phút sau đã trở ra, trên tay lão là một tấm bản đồ được miêu tả chi tiết.
Khi đến trước mặt Lục Tần. Lão chưởng quầy khom người đưa ra.
-Đây chính là bản đồ khu vực phân bố của U Ám Sâm Lâm! Những phần có chú thích cặn kẽ, rõ ràng thì đó là nơi người ta đã khai phá, tìm hiểu! Những khu vực có chấm đen là những nơi tương đối an toàn, còn những khu vực bị đánh dấu bằng chấm đỏ thì là những nơi cực kỳ nguy hiểm! Công tử nếu muốn đến những khu vực như vậy thì tốt nhất nên kết thành một tiểu đội...
Lục Tần nhẹ đưa tay cầm lấy. Ánh mắt quét qua toàn bộ miếng bản đồ, nội tâm thầm ghi nhớ.
Hắn gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn.
-Đa tạ lão tiên sinh! Phần ân tình này Lục mỗ xin nhận!
-Công tử khách khí! Đây chỉ là chuyện cỏn con, lão phu sao dám nhận ân tình của công tử!
Lão vội vàng đáp lời.
Lục Tần cũng không dong dài. Sau khi khách khí vài ba câu, hắn mới đứng lên, dự định rời khỏi khách quán.
Bỗng Lục Tần sự nhớ ra một chuyện. Cỗ nghi hoặc theo đó xuất hiện ngày càng lớn.
-Này lão tiên sinh...
-Dạ công tử!
Lão chưởng quầy khom người đáp.
-Hôm qua quý quán có một tên tiểu nhị phục vụ! Chiều cao cỡ này... Dung mạo thế này... hay không?
Lục Tần ánh mắt ngưng tụ hỏi.
Lão chưởng quầy sửng sốt, không nghĩ rằng câu hỏi của Lục Tần sẽ là như vậy.
Lão trầm ngâm một lát rồi sao đó mở miệng:
-Hình như là không... Mà tối qua phục vụ chỉ toàn là nữ nhân mà...
Lục Tần bàn tay bất giác nắm chặt lại. Trong lòng cực kỳ kinh hãi cùng khiếp sợ.
Thảo nào từ đầu đến giờ, trong suốt cuộc đối thoại, Lục Tần có cảm giác thứ gì không đúng. Tên tiểu nhị nho nhỏ của một khách quán lại có thể biết được nguồn gốc lai lịch của dị tượng phát sanh mà lão chưởng quầy, nhân vật đại diện của quán lại không hề hay biết. Bất giác, nội tâm hắn chợt dâng lên một cổ nguy cơ, giống như có ai trong bóng tối muốn nhằm vào hắn.
Qua cuộc nói chuyện với lão chưởng quầy, Lục Tần có thể khẳng định: người biết đến di tích này cực kỳ nhiều, nó thậm trí còn được mang ra làm câu chuyện trong các cuộc bàn tán tại tửu lâu. Tuy vậy, người chân chính biết được lai lịch của di tích lại ít đến thảm thương. Không phải các thế lực siêu cấp thì cùng là nhất mạch đơn truyền quỷ dị.
Mà những tồn tại này đối với Lục Tần, hoàn toàn chính là thần long so với con kiến.
Lục Tần đăm chiêu.
Nếu đối phương để lộ ra tin mật này làm đại giá, hẳn muốn dẫn dụ hắn đến di tích nọ. Bất quá, trong lịch trình của Lục Tần lại không có cái gọi là Ngọc Hoàng di tích. Bởi ở đó hiện giờ ngư long hỗn tạp, cao thủ từ khắp nơi trên đại lục đổ về kiếm chén canh. Trong hoàn cảnh đó, Lục Tần còn vọng tưởng mà đến hẳn liền chết không thể nghi ngờ.
Không biết cao thủ tu vi sâu cạn cỡ nào. Chỉ cần biết Linh Tuyền cảnh đứng tại nơi đó cũng chỉ lớn hơn con kiến hôi một chút mà thôi! Cao thủ chân chính có lẽ chính là độ kiếp thánh nhân hoặc là những tồn tại siêu thoát phạm trù thánh cảnh...
Tại tửu lâu nào đó ở Mạc Sâm Trấn, một thiếu niên sắc mặt lạnh lùng đang gõ gõ ngón tay trên chiếc bàn.
Ly rượu được hắn vân vê trong lòng bàn tay.
Thiếu niên tuy dung mạo anh tuấn nhưng sắc mặt có chút trắng bệch, giống như kẻ bệnh vừa mới rời giường.
Cánh cửa căn phòng mở ra... Một người áo đen bước vào...
-Bẩm công tử! Chuyện của người bên Ám Sát Đoàn chúng ta đã sắp xếp kĩ càng! Chỉ cần Lục Tần kia dám bước vào U Ám Sâm Lâm nửa bước! Mạng của hắn liền không còn!
Một giọng nói mềm mại, đầy từ tính.
Nếu Lục Tần ở đây hẳn sẽ ngạc nhiên nhận ra đây chính là thiếu nữ hồi tối nọ mà hắn vô tình va phải trên đường.
-U Ám Sâm Lâm rộng đến vô biên vô tận, đường vào cũng không phải là ít... Ngươi nói xem... Lục Tần kia muốn đi đường nào?
Thiếu niên nhìn chằm chằm thân ảnh áo đen đang quỳ dưới chân, ánh mắt có chút giễu cợt pha lẫn lạnh lùng.
-Tống thiếu... Ta cũng đã nghe theo ngài, sắp xếp cho hắn nghe được bí mật về di tích kia...
Kẻ áo đen ngập ngừng.
-Nếu hắn không đến thì sao...
Thiếu niên nguyên lai chính là Tống Bình.
Trong lần lôi đài tỉ đấu vừa qua, hắn thất bại cực kỳ thê thảm. Không những trở thành trò giễu cợt của chúng nhân mà tu vi của hắn do Lục Tần hấp thu quá độ cũng thiếu chút nữa vì thế mà thụi lùi.
Tu vi suýt phế, danh dự mất hết. Đối với một Tống Bình kiêu ngạo tự cao, đây chính là mối thù bất cộng đái thiên.
Lại thêm Lục Tần đã kết thù với hắn, ngày sau tuyệt đối ở Thần Ân Tông sẽ không dễ chịu chút nào.
Vì vậy, nếu không nhân cơ hội Lục Tần còn nhỏ yếu mà trừ bỏ vậy thì tương lai sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Tống gia.
-Không thể nào... Ngọc Hoàng đại đế không phải...
-Hừ! Phế vật! Ngươi biết vì chuyện này ta đã phải trả giá thế nào không? Loại chuyện cơ mật này cũng là từ gia gia mà ta mới biết được! Còn ông ấy, chẳng qua là nghe lại từ một bằng hữu thâm giao ở trong Trưởng Lão Hội cao tầng! Ngươi cũng biết... Nếu chuyện này mà truyền ra thì...
Tống Bình cười lạnh, không khí bắt đầu có chút ngột ngạt.
Nữ nhân áo đen quỳ gối dưới sàn sống lưng không khỏi lạnh toát.
Nàng cắn răng.
Thời khắc Ám Sát Đoàn nhận nhiệm vụ này đã tuyên cáo tổ chức đang đi trên đà diệt vong. Lúc trước, nàng cực lực phản đối đoàn trưởng về việc nhận nhiệm vụ mang tính nguy hiểm cao như vậy.
Tuy không biết Lục Tần ở Thần Ân Tông có địa vị cao cả cỡ nào, chỉ cần biết việc giết chết đệ tử danh môn đại phái là việc xúc phạm tôn nghiêm của tông môn. Tất cả cũng không khác gì nhau là mấy.
Lại thêm năng lực tình báo của Thần Ân Tông, một Ám Sát Đoàn nho nhỏ căn bản không có để vào mắt. Nhưng đoàn trưởng lại ngu ngốc, nói chỉ cần làm gọn ghẽ một chút là được. Mục đích chân chính của hắn chính là nịnh nọt Tống gia, biết đâu có thể ôm được bắp đùi của bọn họ.
Nàng không ngốc, có thể dễ dàng nhận ra.
Tống Bình hao phí toàn bộ tâm tư, thậm trí còn không tiếc giao ra đại giá, tiết lộ thông tin cơ mật của tông môn.
Dùng toàn bộ tiền vốn để chơi lớn như vậy. Đủ biết Lục Tần ở trong tông môn có địa vị kinh khủng cỡ nào.
Nàng không biết.
Nhưng có một điều khẳng định: chỗ dựa của Lục Tần cực kỳ to lớn, lớn đến nỗi mà Tống gia không dám có bất kỳ dính dáng nào đến chuyện này.
Cao thủ trong Tống gia nhiều vô số, thực lực so với Ám Sát Đoàn cao hơn không chỉ một lần. Vậy mà tại sao loại chuyện này lại có thể rơi xuống đầu bọn họ đây?
Chỉ sợ Lục Tần chết, người chấp pháp Thần Ân Tông đến có lẽ chính là Tống gia đi.
Còn về chuyện thất bại?
Nàng rùng mình.
Nắm giữ thông tin cơ mật của Thần Ân Tông còn khả năng sống sót sao...?
Giết không được, không giết cũng không được... Đây chính là phi vụ mà kể cả thành công hay thất bại thì đều phải đối mặt với con đường chết.