Lục Tần sau khi được lão chưởng quầy thu xếp phòng trọ ổn thỏa, hắn mới nhẹ nhàng thả người nằm xuống chiếc giường suy nghĩ. Về chuyện vào U Ám Sâm Lâm ngày mai, hắn đang phân vân không biết nên gia nhập tổ đội vào rừng hay tự mình hành động.
Lục Tần chau mày. Cả hai đều có cái lợi và cái hại.
Về phương diện đầu tiên. Nếu Lục Tần gia nhập tổ đội, độ an toàn khi vào rừng của hắn cũng được đảm bảo.
U Ám Sâm Lâm nguy hiểm trùng trùng, có trời mà biết trong đó gặp phải chuyện gì nữa. Có người dẫn đường, đương nhiên là bớt đi vô số phiền toán.
Nhưng cũng phải nói: dù cho U Ám Sâm Lâm nguy cơ rình rập tứ phía nhưng không thể không công nhận là nơi đó đúng là một mảnh bảo địa.
Nếu vận khí tốt thì có thể tìm được linh thảo cao giai, phất lên nhanh chóng.
Đó cũng là điều Lục Tần lo lắng. Nhỡ đâu mà hắn phát hiện ra linh thảo như vậy thì sẽ chia chác kiểu gì?
Hắn không nắm chắc có thể áp chế toàn bộ những người trong tổ đội. Bởi những kẻ này đều là lão luyện trong nghề. Quanh năm chém giết trong rừng, đương nhiên kinh nghiệm đánh giết cũng hơn hắn vô số lần. Nếu giao thủ, người chịu thiệt có lẽ chính là Lục Tần mà thôi!
Cuối cùng sau một hồi đắn đo, Lục Tần vẫn quyết định sẽ tự mình hành động. Mặc dù như vậy có thể khiến chuyến đi này trở nên mạo hiểm nhưng đổi lại được sự yên tâm cần thiết.
Lang hổ tàn độc nhưng cũng không bằng lòng người hiểm ác.
Lục Tần vươn vai, hồi phục lại tinh thần.
Nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời đã tối, đường phố đã dần lên đèn. Bất giác, bụng của hắn hơi nhéo lên một tiếng bất mãn.
Lục Tần cười khổ, vội vàng thu xếp rồi rời phòng căn phòng trọ để đi xuống phòng ăn. Hắn không thích cao điệu. Vậy nên khi tới phòng ăn, Lục Tần yên yên ổn ổn tìm một góc khuất mà ngồi xuống.
Sau khi tùy tiện gọi vài ba món cùng với một ấm trà, hắn nhân cơ hội chờ đợi để nghe ngóng tình hình xung quanh.
-Ngươi nghe nói gì không?
Một gã trung niên ở bàn gần đó đập tay. Ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lục Tần.
-Khà... Khà... Hán lão ngươi hôm nay có chuyện gì vui sao?
Ngồi cùng bàn với gã trung niên chính là một tên lùn nhỏ thó với hàm răng vàng hơi nhô ra như chuột, ánh mắt thỉnh thoảng lại lấp lóe sự gian xảo.
-Haha! Tiểu thử! Ngươi không biết! Mấy ngày trước ta đăng tin tìm tổ đội vào rừng! Trong hoàn cảnh này, chuyện tìm một tổ đội quả thật là khó như lên trời! Khà...
Gã trung niên nhấp một ngụm rượu, tinh thần sảng khoái đến cực độ. Hắn nói tiếp:
-Vậy mà mới chỉ hai ngày...! Haha! Đã có người đăng ký rồi!
Gã lùn bị gọi là Tiểu Thử kia ánh mắt cũng lóe lên rồi mở miệng khinh thường:
-Không phải là một lũ chuột nhỏ lẫn vào chứ! U Ám Sâm Lâm cũng không phải là để chơi ah!
-Chuột nhỏ? Ta phi... Ngươi mới là chuột! Cả nhà ngươi là chuột!
Gã trung niên trừng mắt.
-Ta nói chỉ là sự thực thôi! Chỉ sợ đến lúc chuyện xảy ra thì Hán Mã ngươi hối hận cũng muộn rồi!
Tiểu Thử nhún người nói.
-Hừ hừ! Không cần ngươi nhọc lòng! Thực lực của họ ta cũng đã kiểm tra! Cũng không tệ! Hai Luyện Khí Nhị Tầng! Coi như cũng là hảo thủ!
Hán Mã xoay xoay ly rượu nói.
-Hai Luyện Khí Nhị Tầng? Chỉ sợ không đủ đi! Ngươi không biết nhờ sự kiện phát sanh lần này mà cao thủ trong giang hồ tụ tập về đây không ít đi à nha!
Tiểu thử bĩu môi.
-Hắc... hắc... Ta cũng không phải nhắm tới mục tiêu tranh đoạt cùng đám quái vật kia! Chỉ cầu một chén canh là đủ rồi!
Hán Mã nhe răng cười nói.
-Phi... Ta khuyên ngươi vũng nước đục này ít đụng thì hơn! Không tính vô số cao thủ thần bí mà chỉ riêng Dã Hổ Cuồng Huyết tham dự! Hắc... hắc... Chỉ sợ ngươi đến một miếng cũng không húp được! Lại có thể ném cái mạng nhỏ vào trong!
-Này... Tiểu thử! Ngươi nói xem... Sao lần nào cái miệng của ngươi cũng thối như vậy? Cùng là bằng hữu với nhau, đến lời chúc phúc từ ngươi lão Hán ta cũng chưa từng được nghe! Mỗi lần mở miệng lại là loại lời này! Cmn chứ! Lão Hán ta có chút nghi ngờ có phải hay không ngươi thật sự là chuột đi!
Hán Mã đập bàn hét lớn.
Ánh mắt của mọi người xung quanh cũng tập trung vào hắn rồi tản đi.
Tiểu thử khẽ nhún vai:
-Không biết! Ngươi đoán xem?
-Hừ! Không thèm chấp nhặt với ngươi!
Hán Mã hừ lạnh, miệng nốc một ngụm rượu lớn.
Lục Tần thu hồi đạo ánh mắt, chau mày.
Hắn đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong cuộc đối thoại của đối phương.
Vậy chỉ sợ chuyến đi lần này thực sự không đơn giản. U Ám Sâm Lâm có lẽ xuất hiện biến cố nào đó. Mà Mạc Sâm Trấn, cũng theo đó mà trở thành vũng nước đục. Mà vũng nước đụng này có thể khiến cho cao thủ trong giang hồ tranh nhau nhảy vào, vậy hẳn là không đơn giản.
Lục Tần lắc đầu tự giễu. Với tu vi thấp kém của hắn bây giờ, cho dù cao thủ có đứng trước mặt cũng chưa chắc nhận ra.
Tên tiểu nhị đã quay lại cùng với trên tay là một khay thức ăn mà Lục Tần yêu cầu. Khi hắn bắt đầu xếp thức ăn xuống bàn thì Lục Tần bất chợt mở miệng:
-Tiểu nhị! Ngươi nói một chút! Vì sao lần này Mạc Sâm Trấn lại tề tụ nhiều cao thủ đến vậy!
Theo đó, Lục Tần nắm một xấp kim tệ để lên bàn.
Tiểu nhị ánh mắt sáng lên, hiểu ý thu vào bên trong ngực. Hắn mỉm cười nói:
-Công tử không biết! Chuyện là gần đây U Ám Sâm Lâm theo tin tức truyền đến thì là nơi phát sanh dị tượng không nhỏ! Nghe đồn đó là từ một chi dong binh nhỏ truyền ra!
-Dị tượng?
Lục Tần chau mày, nội tâm bắt đầu hứng thú.
-Ta cũng không rõ ràng lắm... Nhưng nghe người ta đồn rằng: phía trên trời có côn bằng bay lượn, dưới mặt đất có bạch hổ đi ngang!
Lục Tần trầm ngâm một hồi, bàn tay tiếp tục ném thêm một xấp kim tệ khác ra ngoài.
Tiểu nhị mừng rỡ không thôi, liên tục cúi đầu cảm tạ Lục Tần. Nội tâm hắn thầm ca ngợi vị công tử ca trước mắt.
-Đa tạ công tử!
Tiểu nhị cũng hiểu ý, hắn đặt cả cái khay xuống mặt bàn. Rút từ trong ngực ra một mẩu giấy nhỏ rồi hí hoáy một hồi.
Sau đó hắn rời đi, Lục Tần mỉm cười, nhẹ nhàng rút miếng giấy từ dưới đĩa lên.
-Dị tượng thần thú triều bái! Trong vô tận lịch sử chỉ có Ngọc Hoàng Đại Đế!
Lục Tần chấn động, bàn tay bất giác nắm chặt. Miếng giấy bị vo tròn thành một đống rồi tan rã trước lực lượng của hắc ám.
Ngọc Hoàng, cư nhiên lại là Ngọc Hoàng. Trong ngày hôm nay hắn đã ít nhất nghe tới cái truyền thuyết này hai lần. Nếu thực sự dị tượng này có liên quan tới vị thái cổ chi đế kia, chỉ sợ cả đại lục Thần Ân đang yên bình nghìn năm cũng sẽ dấy lên một trường phong ba huyết vũ cực lớn.
Nghĩ đến đó, hắn thầm thở dài. Một chút thực lực này có lẽ không đủ đi, lại còn nực cười tự cho bản thân là đúng.
Cao thủ trong miệng tên trung niên khi nãy có lẽ thực sự là Linh Tuyền trở lên đi ah! Vậy thì cho dù có mười vạn cái Lục Tần cộng lại cũng chưa đủ cho đối phương giết.
Lục Tần lắc đầu, ném câu chuyện sang một bên. Hắn vốn dĩ chuyến đi lần này cũng không phải nhắm tới di tích kia. Vì vậy, cũng không chú ý lắm. Chỉ cần biết là đủ rồi.
Hắn lặng lẽ một mình thưởng thức xong bữa tối, thầm chép miệng. Đồ ăn ở đây khẩu vị không tệ. Tuy không thể so với Thần Ân Tông nhưng vậy đã là ổn rồi.
Nói đùa, một bữa ăn ở trên đệ nhất tông môn đại phái độ xa xỉ phải nói là hoàng gia thế tục cũng tiêu không nổi.
Thịt được chế biến từ linh thú, lại còn xen lẫn các loại thảo mộc cấp cao. Đến cơm ăn cũng là linh cốc được đặc biệt nuôi trồng. Tổng hợp lại, chỉ sợ là có thể hù chết bất cứ thành phần nào tự gọi bản thân là giàu có.
Lục Tần lau miệng đứng dậy.
Thân ảnh phiêu phiêu như tiên nhân lướt về phía bên ngoài. Hắn dự định đêm nay đi tìm náo nhiệt một chút.
Lục Tần cước bộ trên đường phố. Nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng treo đèn hoa rực rỡ như lễ hội. Hắn cảm thán. Cho dù ban đêm, ở Mạc Sâm Trấn này cũng náo nhiệt không kém gì ban ngày.
Trên con đường buổi đêm đông đúc, Lục Tần cảm giác như mọi con mắt đều hướng về phía hắn. Bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng không khỏi trách lão cha hắn vì sao lại đẻ ra một đứa con đẹp trai như vầy. Ài... Nhân sinh quả nhiên bi ai ah...
Lục Tần vô ý vô tứ, thỉnh thoảng bắt gặp vài ba thiếu nữ hắn cũng gật đầu mỉm cười khiến đường phố chói tai một trận.
Bỗng một cửa hàng cũ kĩ bên đường chợt hấp dẫn ánh mắt Lục Tần.
Cửa hàng này không lớn, không phải muốn nói là nhỏ. Nhìn từ bên ngoài vào có cảm giác lụp xụp như cái lều. Tấm biển rách nát, điêu tàn nhưng vẫn miễn cưỡng đọc được ba chữ: Tàng Bảo Lâu.
Lục Tần đi đến chau mày, hắn giơ tay định gõ nhẹ vào cánh cửa khi bất chợt nó đổ sụp xuống, dọa hắn oa oa lên một trận. Lục Tần bước vào, xì mũi. Quả thật con mẹ nó khí phách, cư nhiên gọi cái ổ chuột này là Tàng Bảo Lâu. Thế này chỉ sợ Tàng Kinh Các Thần Ân Tông là nơi chứa giấy vụn đi.
-Hê hê! Kính chào quý khách!
Đi ra từ căn buồm bên trong là một lão già ăn mặc rách nát, đầu tóc rũ rượi. Khuôn mặt nhếch nhác, lấm tấm vệt đen giống như vừa đi nghịch than về.
Miệng lão cười hề hề, lộ ra những chiếc răng vàng khè. Tay lão xoa xoa vào nhau, nhìn bỉ ổi tới cực điểm.
Lục Tần xì mũi. Lão già này cư nhiên nặng mùi. Hắn nghi ngờ không phải lão chưa từng tắm bao giờ ah!
-Hê hê! Bổn điếm kính chào công tử! Nhìn công tử ngọc thụ lâm phong, nhẹ nhàng tiêu sái, mỗi bước đi giống như long hành hổ bộ, toát lên khí thế như rồng! Thân thái uy nghiêm như...
-Ngừng!
Lục Tần trợn mắt.
Nếu trong hoàn cảnh bình thường có lẽ hắn vẫn có chút ít hưởng thụ lời khen này nhưng hiện giờ nó lại từ trong miệng lão giả như hành khất này phát ra...
-Câu này ngươi nói bao nhiêu lần rồi...
-Haha! Công tử may mắn đấy! Ngài là một trong rất ít người được ta thưởng thức... Bình sinh kẻ được ta tán dương như vậy cũng chỉ được... Ừm... mấy trăm người đi...
Lão móc móc lỗ mũi nói.
-Kháo...
Lục Tần triệt để cứng họng. Đây tuyệt đối là sỉ nhục, sỉ nhục trắng trợn ah!
-Đương thời được nghe lão tiên sinh tán dương đúng là phúc khí của tại hạ!
Hắn hừ lạnh nói.
-Haha! Lão đầu ta sống đến chừng này tuổi, người để cho ta kính phục phong độ ra ngoài công tử thì có lẽ cũng chẳng còn ai!
Lão nhe răng cười, tay vuốt vuốt bộ râu cụt lủn hứng chí đáp.
Khuôn mặt Lục Tần khẽ giật giật. Trong lòng thầm bĩu môi: có quỷ mới tin ngươi.
Lục Tần tằng hằng, đợi lão chủ quán ngậm miệng rồi mới nói tiếp:
-Bổn công tử nghe nói tiểu điếm gọi là Tàng Bảo Lâu! Không biết có báu vật gì quý báu chăng?
Nói đoạn, hắn liếc mắt nhìn lão chủ quán khinh bỉ. Trong lòng cười ngất.
-Haha! Lão già! Xem lần này ngươi xấu mặt! Bổn công tử thế nhưng là chuyên gia giám bảo! Hừ hừ! Xem ngươi có thể lấy ra cái gì cho bổn công tử vừa mắt đây?
Nhưng trái ngược với suy đoán của Lục Tần. Lão chủ quán nghe đến đó hào khí bừng bừng, vỗ ngực bùm bụp, chỉ hận không thể nào phô bày thân gia.
-Haha! Công tử thế nhưng tin tường! Bản điểm trên giang hồ có danh tiếng không nhỏ! Đừng nói tới vài ba món trấn tông chi bảo! Cho dù là thần khí cũng có mấy kiện! Chỉ không biết công tử bỏ ra được hay không mà thôi!
Lục Tần liếc mắt nhìn lão, đoạn quan sát cái cửa hàng thối nát này. Nội tâm hắn liền khinh bỉ một trận.
-Ta phi... Sao ngươi không nói là có cả công pháp thành tiên nữa đi!
Tuy vậy, ngoài mặt hắn vẫn lạnh nhạt đáp lời:
-Bảo vật quý hay không! Không phải chỉ nói là được! Không biết lão tiên sinh có thể cho tại hạ mở mang tầm mắt một phen?
-Haha! Vốn đã biết công tử không đợi được! Theo ta!
Lão chủ quán làm một cái động tác mời.
Lục Tần gật đầu đi theo lão, trong lòng mỉa mai. Hắn muốn xem lão già này có thể đùa bỡn hoa dạng gì.
Cả hai cùng tiến vào một căn phòng. Lục Tần liếc mắt quan sát.
Căn phòng trống trải vô cùng. Ở chính giữa là một dãy bàn được xếp ngay ngắn với nhau. Ở trên đó bày từng cụ, mà theo lão đầu thì chính là “bảo vật trong truyền thuyết”.
Lục Tần chậm rãi đi đến, tùy ý cầm lên một miếng ngọc bội.
Cảm giác mát lạnh từ miếng ngọc truyền vào lòng bàn tay Lục Tần khiến hắn không tự chủ mà rùng mình một cái.
Lục Tần chau mày, xoay xoay miếng ngọc đánh giá.
Miếng ngọc này hình vầng trăng lưỡi liềm, nhỏ tầm cỡ ngón út. Trên thân được điêu khắc hoa văn tinh xảo, ở trung tâm là hình một con rắn nho nhỏ đang cuộn tròn.
-Công tử thấy thế nào! Bảo vật tốt chứ? Haha! Không lừa công tử! Đây là miếng ngọc bội ngày xưa Cửu Nhận Xà Tôn mang theo bên mình! Lão phu là năm đó vô tình nhặt được!
Lão xoa xoa đôi bàn tay cười nói.
Lục Tần liếc mắt nhìn lão rồi cẩn thận đánh giá miếng ngọc. Miếng ngọc ngoài được điêu khắc tinh xảo ra thì Lục Tần không nhận ra bất cứ điều bất thường gì. Hắn thử truyền một tia chân khí vào bên trong nhưng miếng ngọc cũng chẳng có dị động.
Sau một hồi, hắn nghi ngờ hỏi lão nhân:
-Này! Lão tiên sinh! Ta thấy đây chỉ là miếng ngọc bội bình thường thôi mà!
Lão chủ quán nghe vậy giống như heo bị chọc tiết. Lão nhảy chồm lên, ngón tay run run chỉ Lục Tần, miệng chửi lớn:
-Tiểu tử ngươi cũng không nên phỉ báng bảo vật đi ah! Ngươi có biết Cửu Nhận Xà Tôn thời thượng cổ là tồn tại thế nào không? Hắn chính là một trong ba vị yêu chủ thống lãnh yêu tộc! Ngươi... ngươi... Quả nhiên tên mù mắt mà...
-Cửu Nhận Xà Tôn mạnh lắm sao?
Lục Tần tò mò nhìn lão.
-Đâu chỉ là mạnh! Thiết nghĩ cả đại lục Thần Ân chỉ cần thổi một ngụm là thành bình địa...
Lão tức giận đấm ngực, hô hấp trở nên dồn dập.
-Hừ... Như vậy thì đã sao... Cửu Nhận Xà Tôn? Chưa từng nghe qua!
Lục Tần bĩu môi.
Nói đoạn hắn đặt miếng ngọc này trở về vị trí cũ, mặc cho khuôn mặt đỏ gay của lão chủ quán giống như chuẩn bị bạo phát.
Lục Tần không nhanh không chậm. Hắn kiểm tra từng loại “bảo vật”, sự nghi ngờ theo đó mà càng tăng lên.
Đúng là ngư long hỗn tạp. Bày trên bàn đúng là có mấy món được chế tạo tinh xảo, toát ra quý khí nhàn nhạt nhưng theo Lục Tần lại không có ích gì đối với tu sĩ. Thậm trí, cư nhiên Lục Tần còn nhìn thấy cả một con dao thái thịt trên bàn. Nhìn nó vẫn còn ươn ướt, Lục Tần nghi ngờ, thật không phải đây là con dao lão vừa dùng xong đấy chứ?
-Này! Lão tiên sinh! Con dao này là gì?
-Ah... Công tử có lẽ chưa từng nghe về truyền thuyết của nó ah!
Lục Tần mỉm cười gật đầu:
-Ngươi kể nghe một chút!
Lão chưởng quầy hai tay chắp sau lưng, bộ dáng cực kỳ rắm thối. Lão chậm rãi nói:
-Theo truyền thuyết kể lại... Sau khi hồng Mông hóa Hỗn Độn. Vạn vật có linh, cũng vì Hỗn Độn có ý thức, diễn hóa Thiên Đạo! Thời kì Tam Thiên chính thức bắt đầu! Tam Thiên Thế Giới, chủng tộc san sát như nấm, cưởng giả như vân! Trong đó, không thể không kể đến một chủng tộc...
Lục Tần vẻ mặt thú vị nhìn lão, hỏi:
-Chủng tộc gì?
-Hắc... hắc...
Lão nhân mỉm cười thần bí, bộ dáng có chút cao thâm mạt trắc.
-Hê hê! Là heo! Đây là một chủng tộc cường đại cùng tấm lòng biết hi sinh cao cả...
Lục Tần thiếu chút ngã ngửa, miệng suýt không kìm được thô tục.
-Kháo... Con mẹ nó chứ! Heo?
Nhìn lão nhân đang run người vì nín cười trước mắt. Hắn cảm thấy trời đất như biến đổi. Nghe lão kể, Lục Tần còn tưởng lão đang nói đến thần thú, thánh thú.
Ta ngất...! Heo thì cường đại chỗ nào? Không phải nói khả năng sinh sản đi.
Với lại con mẹ nó tinh thần hi sinh cao thượng... Ngươi chạy xuống hỏi thử một con heo xem nó có muốn chết không đi ah! Đây chính là không phải quá yếu đi nên mới bị trở thành thực vật. Đúng là loại lời rắm thối này chỉ có thể từ miệng lão già này mà ra...
-Vậy con dao này...
-Dùng để thái thịt heo!
-Kháo... Đúng như dự đoán!
Lục Tần trừng mắt nhìn lão.
-Ngươi sao có thể để đồ vật linh tinh với bảo vật được! Cmn! Bổn thiếu có lẽ biết lí do cái tiệm nát này chuẩn bị sập rồi!
Hắn không nhịn được chửi bậy một câu.
-Hắc... hắc... Công tử nói đùa! Con dao này lai lịch bất phàm... Sao có thể so với đống phàm vật được chứ...?
Lão nhân xoa xoa đôi bàn tay nói.
-Vậy ngươi kể một chút! Bổn công tử mù mắt không nhìn ra nó có bất cứ cái gì để gọi là bất phàm...
-Haha... Công tử đừng nóng... Để lão nhân ta từ từ kể! Ừm! Cũng phải nói... Sau khi chủng tộc này...
-Ngưng... Nói vấn đề chính...
-Con dao này, mục đích tồn tại của nó là để... Hắc... hắc... thái thịt heo ah!
-Ta kháo...
Lục Tần nhìn lão chủ quán mà lòng không khỏi dâng lên một cổ tuyệt vọng nhàn nhạt.
Lão già này thật điên rồ, vòng vo một trận cuối cùng cũng trở lại vấn đề cũ, Lục Tần bắt đầu có chút hối hận khi đặt chân vào cái ổ chuột rác nát này rồi.