Tại một khu đất trống giữa khu rừng, tên xa phu đi đi lại lại, dáng vẻ lo lắng.
Từ lúc vị công tử kia truy đuổi đám sơn tặc thì cũng đã qua nửa canh giờ rồi. Tuy hắn tận mắt chứng kiến thân thủ của Lục Tần nhưng nội tâm cũng không tránh khỏi bồn chồn.
-Đã lâu như vậy mà công tử còn chưa trở lại! Chẳng lẽ sinh biến cố gì sao?
Tên xa phu cắn móng tay lẩm bẩm
Bỗng một trận gió đen thổi qua hắn.
Lục Tần như một u linh vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt tên xa phu dọa đến hắn nhảy dựng lên.
Tuy nội tâm kinh hãi không hiểu nhưng tên xa phu lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ:
-Công tử trở về!
Lục Tần khẽ gật đầu đáp lại.
Hắn phong khinh vân đạm bước vào trong, tiếp tục tìm một chỗ lẻ loi ngồi xếp bằng.
Xa phu nhìn theo bóng dáng thiếu niên khuất sau tấm rèm, trong lòng dâng lên một trận cảm thán: quả nhiên người với người thật khác nhau ah, công tử khí độ bất phàm, quả thật không thể so sánh.
Bên trong xe, đôi tỷ muội Mạnh gia khi nhìn thấy Lục Tần trở lại cũng vô cùng cao hứng.
Dĩ vãng Mạnh Hoạch trong lòng đối với Lục Tần vẫn còn có chút bất mãn nhưng hiện giờ đã biến mất không còn một mảnh.
Tuy từ khí tức Lục Tần vừa hiển lộ, Mạnh Hoạch có thể xác định rằng Lục Tần vẫn đang chỉ ở cảnh giới Luyện Khí Nhất Tầng. Nhưng điều khiến Mạch Hoạch ngưng trọng ở đây là tốc độ của Lục Tần.
Trong thiên hạ, võ công nhiều đến đa đoan. Tuy nhiên, chỉ có nhanh là không thể phá. Lục Tần bản thân sở hữu tốc độ kinh nhân như vậy. Không cần nói cũng biết, trong đồng cấp tuyệt đối ít gặp đối thủ. Hơn nữa, thân thủ bất phàm, chỉ riêng tốc độ kinh khủng vừa rồi đã có thể chớp mắt đoạt mạng hắn trong vòng chưa đầy hai hơi thở.
Đừng nói là hắn mà chỉ sợ tu sĩ hơn Lục Tần hai, ba tầng cũng chưa chắc có thể đánh bại được.
Cùng là tu sĩ Luyện Khí Kỳ nhưng đối phương sở hữu thực lực có thể nói là vô địch trong đồng cấp. Hơn nữa vẫn còn trẻ tuổi như vậy, qua suy đoán, Mạch Hoạch khẳng định rằng Lục Tần xuất thân từ đại thế gia. Bởi vì chỉ có ở đó mới có thể bồi dưỡng ra thiên tài cấp bậc như vậy.
Trong lúc Mạnh Hoạch còn đang miên man suy nghĩ thì Mạnh Thư ở gần đó lại lộ ra bộ dáng hoa si.
Lục Tần khẽ liếc mắt.
Trước dáng vẻ ấy hắn cũng có chút lúng túng, không biết ứng xử làm sao.
Mỹ nữ thích anh hùng, từ xưa nay vẫn vậy!
Lục Tần sau tất cả, hắn bỏ mặc ngoài tai, mặc kệ đạo ánh mắt nóng bỏng đang chằm chằm nhìn hắn kia, nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần, chuyên tâm tu luyện Quang Minh Công.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe ngựa cũng dừng lại.
Lục Tần mở mắt.
Từ bên ngoài vọng vào tiếng nói của tên Xa Phu:
-Thưa các vị công tử, tiểu thư! Đã đến Mạc Sâm Trấn!
-Được!
Mạch Hoạch là người đầu tiên lên tiếng.
Hắn phấn khởi thiếu điều lao ra khỏi chiếc xe, tham lam hít lấy một ngụm không khí, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Đối với một kẻ hiếu động như hắn, việc ngồi cả ngày trên xe ngựa giống như một việc tra tấn tinh thần cao độ.
Đoạn nghĩ đến đêm nay, Mạch Hoạch khẽ cười xấu xa.
-Cả ngày mệt mỏi như vậy, đêm nay không ở thanh lâu làm một trận sảng khoái thì có lẽ Mạch Hoạch ta không phải là nam nhân rồi!
Theo sau hắn là Mạch Thư cùng Mộng Vân đang chậm rãi bước xuống.
Sau khi đánh giá hoàn cảnh trước mặt, Mạnh Thư mỉm cười nói với Mộng Vân:
-Mộng Vân tỷ! Đã đến nơi! Chúng ta cũng mau đi kiếm khách quán để nghỉ ngơi thôi! Cả ngày hôm nay muội mệt muốn chết!
Mộng Vân lạnh nhạt gật đầu đáp:
-Vậy tùy ý muội đi!
Mạnh Thư vui sướng gật đầu.
Lục Tần ở đằng sau hai người cũng không nhanh không chậm cước bộ, dáng vẻ nhàn nhã, thong dong. Do không muốn dây dưa với đám người trước mắt nữa nên Lục Tần tùy tiện kiếm một con đường mà đi, thậm trí còn không nói một lời từ biệt.
Mạnh Thư thấy vậy, trong lòng không tránh khỏi chút buồn bực. Mộng Vân ánh mắt nhìn theo bóng dáng xa xa trước mắt có chút hấp háy, không biết là đang nghĩ gì.
Trên đường đi, nhìn dòng người tấp nập qua lại. Lục Tần có chút cảm khái.
Đặc biệt khi ánh mắt hắn nhìn về phía một tiểu hài tử đang nhõng nhẽo bên cạnh một phụ nhân, khóe mắt không tự chủ xuất hiện một vệt nước như có như không. Một cỗ bi thương nhàn nhạt xuất hiện trong tâm trí. Hắn còn nhớ ngày nào được mẫu thân chiều chuộng như vậy. Tuy bà quản giáo hắn nghiêm khắc, không để cho hắn nhiễm một chút thói hư tật xấu nào nhưng bên trong thâm tâm, bà vẫn một mực yêu quý hắn còn hơn cả sinh mạng bản thân.
Lục Tần quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.
Bởi vì hắn sợ... Nếu còn nhìn... Sẽ không tự chủ được nữa...
Hít một hơi thật sâu, cỗ bi thương chi khí bị hắn dùng ý niệm mạnh mẽ áp chế xuống, không để cho nó lộ ra ngoài.
Một mảnh tình cảm này đã trôi vào dĩ vãng, có nhớ thương cũng chẳng thể làm gì. Điều duy nhất hắn cần làm là nâng cao thực lực để trả thù. Bởi chỉ có thế mới có thể an ủi được anh linh của phụ thân, mẫu thân, tiểu đệ đệ cùng với hàng trăm linh hồn chết oan của nội phủ Lục gia.
Lục Tần tiếp tục cước bộ.
Mạc Sâm Trấn không hổ là thị trấn phồn hoa có thể so với thành thị.
Dân cư đông đúc, tấp nập. Dòng người qua lại trên đường đông như mắc cửi. Những dãy nhà, hàng quán, lữ điếm san sát cạnh nhau. Sinh ý đặc biệt tốt.
Đặc biệt, Lục Tần khi đi qua một tòa thanh lâu, nhìn người ta ra ra vào vào. Trong lòng hắn không khỏi một trận cảm thán,
Thanh lâu vĩnh viễn là thanh lâu, sinh ý chưa bao giờ là vấn đề đau đầu ah!
Ở Mạc Sâm Trấn, phần lớn dân cư đều là mạo hiểm giả. Nguồn kiếm sống chủ yếu của họ là ở trong U Ám Sâm Lâm. Quanh năm chỉ biết chém chém giết giết. Bản thân lúc nào cũng ở trong nguy cơ sinh tử, tùy thời có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bởi vậy, khi ở bên ngoài Sâm Lâm, trở về cuộc sống đời thường, đám người này về phương diện giải tỏa tâm trí cũng cao hơn người thường vô số lần.
Thanh lâu cũng vì thế mà trở thành một sự lựa chọn không tồi...
Lục Tần thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng tiến vào một khách quán nhỏ bên đường.
Khi Lục Tần tiến vào bên trong, sự xuất hiện của hắn không thể nghi ngờ là hấp dẫn vô số ánh mắt. Đặc biệt là nữ nhân, Lục Tần có một sức hấp dẫn trí mạng như độc dược.
Ngọc thụ lâm phong, khí độ nhàn nhã, đặc biệt đôi mắt thâm thúy như biển cả, trên miệng luôn nở một nụ cười như có như không, dáng vẻ đúng là tà mị đến cực điểm.
Hắn đi đến trước mặt chưởng quầy, mở miệng nói:
-Một phòng hạng sang!
Chưởng quầy hấp háy đôi mắt, dường như nhận ra lai lịch vị công tử ca trước mắt không nhỏ. Vì vậy, hắn vội vàng đáp lời:
-Xin công tử thứ lỗi, phòng hạng sang của tiểu điếm hiện không còn...
Lục Tần khẽ chau mày. Khẽ liếc nhìn đám người đông đúc trước mắt, nội tâm không khỏi nổi lên một trận tò mò.
Không biết phát sanh cái gì mà Mạc Sâm Trấn bây giờ cư nhiên đông đúc, không phải dị bảo xuất thế chứ!
Lục Tần thầm nghĩ.
Thấy Lục Tần trầm ngâm hồi lâu, chưởng quẩy áp lực lau mồ hồi trên trán chờ đợi thái độ của hắn.
-Lấy cho ta một phòng bình thường cũng được! Nhưng tuyệt đối không được bị âm thanh ồn ão quấy nhiễu!
Lục Tần lạnh nhạt đáp
-Vâng! Công tử! Mời theo ta!
Chưởng quầy thở phào.
Điều hắn lo lắng chính là Lục Tần giận giữ đập phá quán trọ của hắn mà thôi.
Lục Tần thân phận thần bí, lão chưởng quầy không dám đắc tội. Nhỡ đâu đụng phải một tên nhị thế tổ thì ba đời nhà lão cũng bị đối phương đào lên lăng trì.
Lục Tần chậm rãi đi phía sau chưởng quầy, ánh mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
-Haha! Đại ca! Chúng ta đi thôi! Đêm nay nhất định phải ở thanh lâu điên cuồng một trận!
Trước mặt Lục Tần là ba người. Phân biệt là một phụ nhân đẫy đà cùng với hai đạn hán to lớn, lực lưỡng.
Người mở miệng chính là đại hán ở bên phải.
Lục Tần cũng không kìm nổi ghé mắt qua nhìn.
Tên đại hán mở miệng kia quả nhiên bưu hãn. Trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài dữ tợn, nhìn hết sức hấp dẫn ánh mắt người qua đường.
Cả cơ thể đô con, lực lưỡng, gân xanh nổi lên cùng với chằng chịt những vết sẹo dài đan xen, nhìn quả thực dọa người vô cùng.
-Hừ! Lão tam ngươi chẳng lẽ chỉ có chút bổn sự như vậy? Thật không có tiền đồ!
Phụ nhân phía tay phải xì mũi.
Cũng phải nói, nàng vẫn có chút dung mạo. Khuôn mặt dù không được đẹp như Mạnh Thư mà Lục Tần đã gặp nhưng lại thắng ở cơ thể đẫy đà, nóng bỏng khiến nam nhân ai nhìn vào cũng không kìm nén được chảy máu mũi.
-Haha! Dung tỷ nếu nguyện ý vì ta thì tiểu đệ cũng không thèm ngó qua thanh lâu đâu!
Gã đại hán mặt sẹo cười lớn
-Hừ! Ai thèm lấy ngươi!
Phụ nhân hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường.
-Dung tỷ tỷ thật biết đả kích người! Tuy lão tam ta dung mạo không được tốt nhưng phần công phu trên giường... Hắc hắc... Nhất định sẽ thỏa mãn Dung tỷ!
Đại hán mặt sẹo nở một nụ cười hèn mọn nói
-Có quỷ mới lên giường cùng ngươi!
Phụ nhân trừng mắt
-Thôi được rồi! Lão tam! Lão nhị! Không cần vì chút việc cỏn con này mà làm tổn thương hòa khí!
Đại hán ở trung tâm mở lời.
Lục Tần ánh mắt khẽ động.
Đại hán này tuy nhìn bề ngoài không có gì bắt mắt. Trên người hắn chỉ là một bộ quần áo võ hiệp phổ thông.
Tuy cơ thể có to lớn một chút nhưng đặt vào trong đám đông, tuyệt đối sẽ không ai nhận ra. Nhưng điều Lục Tần chú ý ở đây chính là tu vi của lão.
Qua dò xét, Lục Tần nhìn ra. Tên mặt sẹo kia tu vi tương đối thấp, chỉ mới đạt Luyện Khí Nhất Tầng. Còn phụ nhân kia không như bề ngoài vô hại, tu vi nàng còn cao hơn gã mặt sẹo một tầng, đạt đến Luyện Khí Nhị Tầng đỉnh.
Riêng chỉ có đại hán phổ thông ở giữa là Lục Tần vô phương dò xét. Nhưng nội tâm hắn khẳng định: người này tuyệt đối đạt đến Luyện Khí Tam Tầng trở lên.
Chợt đại hán ở giữa dường như phát hiện gì đó. Hắn phóng ánh mắt về phía Lục Tần, đôi mày khẽ chau lại.
Phụ nhân lúc nãy cũng có cảm giác không đúng. Giống như có người nhìn trộm qua. Nàng cũng không kìm được mà nhìn theo hướng gã đại hán, ánh không không khỏi chấn động một hồi.
Bất quá, phụ nhân vẫn lạnh lùng lên tiếng:
-Ngươi dò xét chúng ta là có ý gì?
Câu nói lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh. Đặc biệt là gã đại hán mặt sẹo kia thái độ giống như không được tốt.
-Tiểu tử! Thật to gan! Dám đưa mắt chó của ngươi nhìn chúng ta! Có tin hay không La Trấn ta móc mắt ngươi?
Thấy hắn hùng hổ dọa người. Lục Tần chỉ khẽ cười nhạt, thái độ không thèm quan tâm.
-Thiên sinh có mắt để nhìn! Không để nhìn người thì nhìn gì? Chẳng nhẽ là cẩu?
-Khốn khiếp!
Gã mặt gẹo giận giữ quát lớn.
Đoạn tay định rút vũ khí ra động thủ thì đại hán bên cạnh đã nắm chặt vai hắn quát:
-Lão tam! Không được hồ đồ!
Gã mặt sẹo hồ nghi quay lại. Chân khí hắn thôi động trong cơ thể bị đại hán kia mạnh mẽ áp chế, cơ thể không thể động đậy được nửa phần.
-Ngươi bình tĩnh đi lão tam! Đối phương cũng không phải có ý xấu!
-Nhưng mà lão đại... Hắn...
-Không nói nhiều nữa! Công tử xuất thân tôn quý! Hạng người như chúng ta không thể nào trêu trọc được!
Đại hán lắc đầu tiến lên chắp tay.
-Thân là lão đại quản giáo tiểu đệ không nghiêm! Mong công tử đừng trách tội!
Lục Tần khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
-Không quan tâm! Ngươi không cần lo lắng!
Đại hán cười khổ:
-Công tử rộng lượng!
Lục Tần gật đầu, mắt liếc chưởng quầy, bình tĩnh nói:
-Bao giờ đến phòng?
-Vâng, vâng, công tử theo ta...
Hắn lau mồ hôi, hành động lúc nãy của Lục Tần suýt dọa cho hắn tiểu ra quần.
Ở Sâm Mạc Trấn này có lẽ không ai không biết đến Mãnh Hổ chi đội.
Đại hán lúc nãy vừa xin lỗi Lục Tần, nhìn bên ngoài thái độ có vẻ hòa nhã, thân thiện nhưng trong Lục Tần không biết. Tên này chính là hạng người giết người không ghê tay. Không chỉ mỗi ma thú thôi đâu, số người chết trong tay hắn nói ra cũng có thể khiến một người tự coi là can đảm cũng phải rùng mình. Trong phạm vi Mạc Sâm Trấn bao phủ, cái tên Dã Hổ Cuồng Huyết không phải nói chơi, tuyệt đối có thể hù một đứa con nít đang khóc phải im hơi lặng tiếng.
-Đại ca! Ta cũng không làm gì sai! Hắn tuy bên ngoài có chút hơn người nhưng thực lực chỉ có Luyện Khí Nhất Tầng! Một cái tát cả huynh là chết cả đám! Huynh tại sao phải xin lỗi tiểu tử kia?
Gã mặt sẹo nhìn theo bóng lưng Lục Tần đã khuất sau hành lang giận giữ lên tiếng.
-Đúng! Đại ca! Sao lại...
Mỹ phụ cũng ngạc nhiên mở miệng.
Trong tiềm thức của nàng, đây có lẽ là lần đầu tiên vị đại ca mà nàng tôn kính lại có thái độ như thế. Hơn nữa đối tượng lại là một thiếu niên lai lịch không rõ ràng. Nghĩ đến những lần đại ca giết người, nàng không khỏi cảm thấy hồ nghi. Từ bao giờ mà đại ca dễ nói chuyện như vậy. Trong quá khứ chuyện thương thiên hại lý đại ca đã làm không ít. Tự dưng hôm nay lại thay đổi chóng mặt như vậy.
Trước hai đôi mắt tò mò xen lẫn hoài nghi. Đại hán khẽ thở dài:
-Không phải là không động! Nhưng động xong ngươi nghĩ chúng ta còn mạng sao?
-Cái gì...?
Gã mặt sẹo dáng vẻ không cho là đúng.
-Huynh... Tiểu tử kia chẳng nhẽ ẩn dấu thực lực?
Phụ nhân kinh hô.
-Không phải... Hắn đúng là chỉ mới vào Luyện Khí mà thôi!
Đại hán Dã Hổ nói.
-Vậy tại sao...
Dã Hổ im lặng không nói. Mắt nhẹ liếc ra ngoài khung cửa sổ.
Hoàng hôn chiều hạ đã gần tắt...
Đêm đã lên đèn...
Hắn có thể nhìn thấy ánh trăng bắt đầu lấp ló ngoài xa xa...
Dã Hổ ngây người một hồi, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Miệng hắn khẽ thều thào, giọng có chút lạc lõng:
-Chỉ vì ba chữ... Thần Ân Tông!