Chương 20: VÂN MỘNG CÁC

Trên chuyến hành trình dài, trái ngược với đôi tỷ muội Mạnh gia ồn ào, Lục Tần lại rất yên lặng. Hắn tự chọn cho mình một góc cách xa đám người kia, ngồi khoanh chân dưỡng thần. Mặc dù, Lục Tần thân mang thần thể, thời thời khắc khắc đều tu luyện nhưng hắn cũng không rảnh tốn thời gian cùng đám người kia nói chuyện dài dòng.

-Thư tỷ tỷ! Ta nghĩ giờ này phụ thân đang lo lắng cho chúng ta lắm đấy! Ài! Chỉ sợ Mạnh phủ giờ đang loạn thành một đống! Mong lần này về, ca ca sẽ không trách phạt chúng ta...

-Ngươi sợ cái gì! Ta đã viết một bức thư để lại cho mẫu thân rồi! Còn về phần đại ca... Hừ... Xem đại ca nỡ lòng đánh ta hay không! Ngươi yên tâm, có tỷ tỷ bảo kê! Ngươi mười phần vô sự!

Mạnh Thư vênh mặt ngạo nghễ nói

-Nhưng mà tỷ tỷ... U Ám Sâm Lâm cũng không phải nơi để đùa đâu... Ta nghe nói trong đó không thiếu dã thú ăn thịt người...

Mạnh Hoạch khuôn mặt đau khổ nhìn nàng

-Cái đó ngươi không cần lo! Lần này có Mộng Vân tỷ đi cùng thì sẽ không có chuyện gì đâu!

-Nàng?

Mạch Hoạch nhìn nữ nhân ngồi cạnh Mạnh Thư nghi ngờ.

Trên người Mộng Vân, hắn không cảm thấy bất kỳ khí tức nào, nếu không phải người thường thì tuyệt đối là cao thủ tu vi cao hơn hắn mấy cấp độ. Đương nhiên, loại chuyện thứ hai hắn không tin tưởng lắm, từ đầu đến cuối hắn nghĩ đây có lẽ chỉ là nha hoàn bên cạnh Mạch Thư. Nhìn vẻ mặt hoài nghi của đệ đệ, Mạnh Thư giận giữ cốc đầu hắn một cái nói:

-Mộng Vân tỷ là cao thủ Linh Tuyền Cảnh của Vân Mộng Các! Lần này, chẳng qua tỷ có chuyện đi U Ám Sâm Lâm nên mới đi cùng chúng ta một đoạn đường! Hơn nữa cũng không cần phải vào quá sâu, chỉ cần ngươi không ngu ngốc chạy lung tung thì tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì đâu!

-Là thật?

Mạch Hoạch ánh mắt sáng lên, trong lòng phiền não tan biến. Có cao Linh Tuyền cảnh đi cùng, coi như chuyến này đi U Ám Sâm Lâm không khác gì dạo chơi trong hậu hoa viên nhà mình. Vì vậy, lo lắng chính là thừa.

-Vân Mộng Các? Mạnh tiểu thư có thể giới thiệu qua cho tại hạ nghe một chút được không?

Bỗng dưng Lục Tần lên tiếng. Hắn đứng dậy liếc nhìn ba người, cuối cùng dừng lại ở trên người Mộng Vân tràn đầy hứng thú. Mộng Vân? Vân Mộng Các? Vân Mộng? Cái này chắc chắn không phải trùng hợp mà tuyệt đối có liên quan đến nữ nhân kia.

Lục Tần không phải có ý đồ gì với nàng mà hắn chỉ muốn biết thêm một chút lai lịch của đối phương mà thôi. Dù gì hắn cùng Vân Mộng sớm muộn gì cũng trở mặt, tốt nhất là nắm rõ được hoàn cảnh của đối phương càng nhiều càng tốt.

Khi hắn tiến lại gần, Mạnh Thư chợt ngậm miệng, ngại ngùng khép nép, trong lòng thầm trách mình vô ý vô tứ, lúc này nàng quá trớn, vị tiểu ca này có khi đã nhìn hết vào mắt, nhỡ đâu hắn vì thế mà coi thường mình thì sao? Tiêu chuẩn quan trọng nhất của tiểu thư quý tộc, chính là sự thanh lịch, lễ nghĩa cùng phóng thái nhẹ nhàng, mềm mại.

Tự dưng nàng cao hứng ăn nói bừa bãi như thường dân, không giữ lễ tiết. Loại chuyện này, đương nhiên trong mắt các nhân vật giới thượng lưu thì tất nhiên khiến người ta đánh giá là không có gia giáo rồi.

Nhưng Lục Tần cũng không bận tâm cái đó. Ánh mắt hắn vẫn khóa chặt thân hình Mộng Vân, nhẹ nhàng lên tiếng:

-Nếu Mạnh tiểu thư thấy phiền thì thôi vậy...

Hắn mỉm cười, ngữ khí nhìn Mộng Vân như cười mà không phải cười.

-Không, không! Ta không có ý đó!

Mạnh Thư vội vàng nói

-Vậy làm phiền tiểu thư rồi!

Lục Tần tùy tiện ngồi một chỗ cạnh Mạch Hoạch, phong thái tiêu sái đáp

-Ừm... Theo ta biết thì Vân Mộng Các ở Thụ Ân Thành là một nơi vô cùng nổi tiếng! Là một hưởng lạc của tầng lớp quý tộc cao cấp! Ừm.. Ta từng nghe nói Vân Mộng Các chia thành chín tầng! Bốn tầng đầu gọi là Đại Nhật Đông Thăng, phân biệt Đại, Nhật, Đông, Thăng bốn tầng! Kế tiếp là Hoàng Hôn Tây Hạ! Cũng chính là Hoàng, Hôn, Tây, Hạ tứ tầng tiếp theo! Và cuối cùng, nơi cao nhất trên Vân Mộng Các chính là Nhật Nguyệt Đồng Thọ, đó cũng là nơi ở của Nhật Nguyệt tiên tử - Vân Mộng trong truyền thuyết!

-Vân Mộng?

Hắn chau mày hỏi tiếp:

-Vậy tiểu thư có biết gì về Vân Mộng tiên tử hay không...?

Mạnh Thư mơ hồ đáp:

-Cái này ta cũng không rõ... Chỉ nghe người ta đồn rằng: Nhật Nguyệt tiên tử có dung mạo tựa thiên tiên, xinh đẹp đến tột cùng, là một bậc đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành... Bất quá... ta cũng không biết nàng... Vân Mộng tiên tử lai lịch thần bí, phụ thân ta là đương kim gia chủ Mạnh gia, cũng đã đi Vân Mộng Các mấy lần nhưng người chỉ có thể tới Thăng lâu, không có tư cách tiến vào Hoàng Hôn Tây Hạ, huống chi là gặp mặt Nhật Nguyệt tiên tử kia...

Lục Tần tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng nội tâm vẫn không thể không dâng lên một trận kinh đào hải lãng.

Không ngoài dự đoán của hắn, tất cả đều không phải trùng hợp, Vân Mộng cư nhiên có liên quan đến nơi này. Hơn nữa thân phận lại vô cùng phi phàm. Mạnh gia tại Thụ Ân Thành thanh danh cực lớn, chỉ sau mỗi Dư gia, vậy mà Mạnh gia gia chủ chỉ có tư cách lên tới Thăng Lâu, năm tầng phía sau rốt cuộc là loại nhân vật như thế nào mới có thể tới được? Lục Tần thầm suy nghĩ lại, câu đe dọa kia của Vân Mộng không phải là không có cơ sở. Nếu nàng muốn gây khó dễ cho hắn, tuyệt đối còn dễ hơn ăn cơm uống nước.

Chưa rõ thực lực nàng mạnh bao nhiêu, chỉ riêng phần thế lực Vân Mộng Các này đã lớn đến độ khiến người ta líu lưỡi. Vân Mộng bên ngoài, cố kị thân phận, không dám khó dễ cho hắn nhưng trong bóng tối nghịch mấy trò cũng có thể đùa chết hắn rồi!

Lục Tần khuôn mặt biến ảo bất định, trong lòng đang cấp tốc suy nghĩ đối sách.

Sau một hồi hắn mở miệng:

-Chẵng nhẽ chưa từng ai gặp mặt Nhật Nguyệt tiên tử hay sao? Thực lực Nhật Nguyệt tiên tử không phải đã siêu phàm nhập thánh?

Mạnh Thư cúi đầu nhẹ giọng đáp:

-Ta cũng chỉ nghe đồn thôi! Rằng nhi tử của Thiên Kiếm Sơn Trang trang chủ, là đệ nhất thiên tài vạn năm khó gặp của Thần Ân đại lục – Kiếm Lưu Ngân đã từng nói là hắn đã gặp mặt Nhật Nguyệt tiên tử! Lại còn tuyên bố muốn cầu thân với nàng! Còn về phần thực lực của Nhật Nguyệt tiên tử thì không có ai rõ ràng... Kiếm Lưu Ngân cũng chưa từng đề cập tới... Nhưng một hôm phụ thân ta say rượu, ta có nghe lén được vài câu! Người nói Nhật Nguyệt tiên tử thần bí kia thực lực không phải quan trọng, quan trọng nhất là đằng sau nàng chính là Thần Ân Tông...

Lục Tần thầm gật đầu. Vân Mộng là người Thần Ân Tông thì hắn đã biết, hơn nữa lại cùng San San xưng là tỷ muội, hiển nhiên lai lịch không tầm thường.

Nhưng về thực lực của Vân Mộng thì hắn cũng không cho là đúng...

Theo như suy đoán, Lục Tần khẳng định: tu vi của Vân Mộng có lẽ cùng lắm chỉ là Linh Tuyền cảnh. Còn Độ Kiếp Cảnh...? Không khỏi là quá hư cấu đi...

Độ Kiếp Cảnh chính là cảnh giới của thượng cổ thánh nhân, trong trăm vạn nhân khẩu mới có thể xuất hiện một vị.

Hắn không tin lắm về thực lực của Vân Mộng có thể đạt tới cấp độ như vậy.

Vân Mộng nếu nhìn thì niên kỉ so với hắn không có chênh lệch là bao, nếu mà thực lực của nàng viễn siêu hắn ba cái cấp độ đạt tới cảnh giới Độ Kiếp trong truyền thuyết thì Lục Tần bắt đầu có quyền hoài nghi về thần thể của mình...

Độ Kiếp Cảnh không phải đơn giản.

Con người sinh lão bệnh tử được thiên đạo phán định trăm năm, không thể thay đổi. Trước uy của thiên đạo, vạn vật chúng sanh chỉ như con kiến hôi không thể nào phản kháng.

Tu tiên giả chính là nghịch thiên mệnh mà đi. Tu vi càng cao thì tuổi thọ càng lớn. Ngỗ nghịch thiên đạo ý chí, phá vỡ quy tắc tức là nghịch thiên.

Vì thế mới có lục đại đoạt thiên cảnh, phân biệt gọi là: Luyện Khí, Tiên Thiên, Linh Tuyền, Độ Kiếp, Hư Không, Hóa Đạo.

Tam đại sơ cảnh phía trước: Luyện Khí, Tiên Thiên, Linh Tuyền là nền móng.

Trong đó, Linh Tuyền là đỉnh cao của Tam Đại Sơ Cảnh, thân tại thế tục cũng được xưng tụng với hai chữ thần tiên.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu...

Tu sĩ đạt tới Linh Tuyền có thể sống trên ba trăm năm không lo bệnh tật. Nhìn bề ngoài, có lẽ giống như tu chân là một việc nhẹ nhàng, thuận thiên nhưng thực ra lại không phải như vậy.

Chưa nói tới có thể trở đạt tới Linh Tuyền hay không nhưng có một điều bất khả kháng: phàm là ai chưa thành tiên, dưới mí mắt thiên đạo chính là con kiến hôi, tùy thời có thể diệt.

Độ Kiếp được xưng là hai chữ thánh nhân nhưng liệu có thật sự như vậy chăng?

Trong mắt thế tục, thánh nhân chính là tồn tại tiêu dao ngoài nhân đạo hồng trần. Thần thông trăm vạn, pháp lực ngập trời, có thể di sơn đảo hải. Nhưng mà khi đối mặt thiên địa, thánh nhân cũng chỉ yếu ớt như con kiến. Còn thiên địa thì sao? Nó dung nạp ức vạn sinh linh, cái gọi là thánh nhân cũng chỉ là con kiến lớn hơn một chút mà thôi!

Bất quá, con kiến này không đơn thuần là vô hại. Khi bị nó đốt cũng ít nhiều đau đớn.

Bởi vậy, cứ tồn tại nào sinh ra uy hiếp đối với thiên đạo, dù chỉ một chút. Cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt. Nhân gian đó gọi là thiên phạt. Tu chân giả nhìn đấy thành độ kiếp.

Kiếm Công Tử - Kiếm Lưu Ngân kia thanh danh rất lớn, được xưng tụng là tuyệt thế kì tài trong vạn năm trở lại đây cũng chỉ dừng lại ở Linh Tuyền Cảnh. Nếu mà Vân Mộng kia là thánh nhân độ kiếp thì Lục Tần thà tin rằng mặt trời mọc đằng tây còn hơn là tin chuyện này.

Hắn thở hắt ra, đối với Vân Mộng hắn chung quy vẫn canh cánh trong lòng. Một phần là do nàng có mối quan hệ mơ hồ với San San, còn lại là do hắn không hiểu rõ về bản thân Vân Mộng. Đối với những gì chưa nắm chắc, Lục Tần tuyệt đối sẽ không mạo hiểm. Vì vậy Lục Tần tâm niệm lần sau gặp nàng thì nhường nhịn một chút, có trời mà biết khi cô nàng nổi điên sẽ ra tay với hắn với hắn thật hay không.

Hắn cũng không chú ý, nữ nhân dung mạo bình thường Mộng Vân kia khi nghe hắn cùng Mạnh Thư đối thoại thì đôi mắt khẽ hấp háy, đôi môi cong lên một đường cong kín đáo, không rõ nàng đang cười hay hay không.

~Ta xin lỗi mọi người! Thời gian qua bận bịu thi cử quá nên k có thời gian! Mong mọi người thông cảm! Giờ thì đã xong xuôi, ta cx có thời gian để viết! Mong mọi người ủng hộ và thứ lỗi cho ta nhé~