Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Lục Tần tính toán cũng đã đến lúc trở lại tiệm xa phu để xuất phát. Sau khi đến nơi, hắn theo lão chưởng quầy ra đằng sau. Ở đó là một cái chuồng ngựa rỗng cơ một mẫu đất.
Lục Tần có thể thấy những chiếc xe ngựa đi qua đi lại cùng với những tiếng cười nói huyên náo.
-Nhanh một chút!
Một tên giám mã hai tay chống éo quát.
-Vâng!
Tên xa phu trẻ tuổi trước mặt Lục Tần vội vàng đáp rồi nhanh chóng chạy đi.
-Mã Lục! Mau đến đây!
Lão chưởng quầy tằng hắng.
-Đại nhân!
Tên giám mã quát lớn khi nãy vội vàng chạy lại.
Lão chưởng quầy mỉm cười, bàn tay hướng về phía Lục Tần giới thiệu:
-Đây là Lục Tần công tử của Thần Ân Tông! Công tử muốn đi U Ám Sâm Lâm! Nghe nói giờ này có chuyến xe ngựa xuất phát, ngươi mau dẫn Lục công tử đi mau một chút!
Tên giám mã khom người cung kính đáp:
-Vâng đại nhân!
-Mời công tử!
Tên giám mã Mã Lục nói
Lục Tần mỉm cười gật đầu, thái độ không vì chênh lệch cấp bậc địa vị mà trở nên kiêu ngạo.
Hắn theo Mã Lục, tầm một khắc sau thì đã đến một chiếc xe ngựa đã đứng sẵn. Lục Tần có thể thấy ở đó có bốn người. Ngoại trừ lão trung niên mặc một bộ quần áo màu nâu nhạt ra thì ba người còn lại hắn không có chút nào nhận biết.
Quần áo lão trung niên kia trên đường đến đây hắn đã thấy nhiều, đây có lẽ là một loại trang phục của xa phu. Còn ba người kia phân biệt là một thiếu niên và hai thiếu nữ. Thiếu niên tướng mạo anh tuấn, mái tóc được trau truốt gọn gàng, mặc một bộ quần áo hoa sắc. Về phần hai thiếu nữ, một người trong đó có dáng vẻ mĩ lệ, mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, nhìn có thể nói là mỹ mạo, coi như đạt tới cấp bậc tiêu chuẩn của mỹ nhân. Bất quá so với những nữ nhân mà Lục Tần đã gặp, đặc biệt là San San và Vân Mộng, phần nhan sắc này chỉ sợ thua kém vạn dặm. Còn lại thì là một nữ nhân tướng mạo bình thường, không có gì nổi bật, trên người vận một bộ y phục màu xanh nhạt, nếu đặt nàng vào đám đông chỉ sợ rất khó để tìm ra nhưng Lục Tần ánh mắt lại tập trung vào nữ nhân này. Qua cảm nhận và trực giác, hắn cảm thấy nữ nhân này có một tia quen thuộc nhưng lại không thể nhớ đã gặp nàng ở đâu.
Chợt Lục Tần bừng tỉnh bởi tiếng quát của tên thiếu niên nọ:
-Ngươi nói sao? Chẳng phải chúng ta đã bao nguyên cả chiếc xe này rồi? Tại sao lại còn có thêm một người đi cùng nữa?
Tên xa phu vội vàng giải thích:
-Bẩm công tử! Chuyện này ta không rõ... Là do mệnh lệnh của cấp trên...
Thiếu niên giận giữ xông đến nắm chặt cổ áo xa phu hầm hè:
-Khốn khiếp! Vậy mau đưa ta gặp cấp trên của ngươi!
-Công tử... Ta...
Xa phu khuôn mặt đã tái mép, miệng lẩm bẩm không ra lời.
Lục Tần cùng Mã Lục xảo hợp nhìn thấy một cảnh đó. Mã Lục vội vàng chạy lại chỗ thiếu niên, miệng tươi cươi nhìn hắn nói:
-Thì ra là Mạnh Hoạch thiếu gia! Hôm nay cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?
Thiếu niên hừ lạnh:
- Đến chỗ các ngươi không phải đi xe thì còn đi đâu? Phí lời!
Mã Lục cười nịnh hót, giống như không vì câu nói vừa rồi mà để tâm. Hắn xoa xoa đôi bàn tay nói:
-Vậy chúc thiếu gia lên đường mạnh khỏe!
Mạch Hoạch trừng mắt với hắn:
-Ta còn nghe tên xa phu này nói còn phải đợi một người nữa mới xuất phát! Ta chẳng phải đã bao nguyên chiếc xe này rồi! Ngươi mau giải thích một chút!
-Mạnh thiếu gia từ từ! Đừng nóng! Để ta giải thích!
Mã Lục vội vỗ về thiếu niên.
Đoạn hắn chỉ tay về phía Lục Tần ở phía sau lưng phân trần:
-Là vị công tử Thần Ân Tông này xảo hợp muốn đi đến U Ám Sâm Lâm! Ta cũng chỉ nghe theo phía trên mà dẫn hắn đến đây thôi!
Mạnh Hoạch khuôn mặt đã khẽ biến sắc, hai thiếu nữ đằng sau hắn cũng hướng Lục Tần mà nhìn tới.
Lục Tần chậm rãi từ đằng xa đi đến. Quả nhiên ba chữ Thần Ân Tông nặng như ngàn cân bàn thạch. Mạnh Hoạch có thể không coi người khác ra gì nhưng đệ tử Thần Ân Tông, cho dù chỉ là ngoại môn đệ tử thì cũng có chút trọng lượng, huống hồ thân phận của thiếu niên thần bí trước mắt này chưa rõ ràng. Vì vậy Mạnh Hoạch cũng không dám liều lĩnh.
Lục Tần lúc chỉ còn cách ba người mấy bước chân thì dừng lại. Khuôn mặt anh tuấn khẽ nở nụ cười. Thiếu nữ mĩ lệ sau lưng Mạch Hoạch chợt ngây ngốc nhìn hắn rồi đỏ mặt. Nhưng kì lạ nữ nhân dung mạo bình thường kia ánh mắt chỉ lướt qua Lục Tần thoáng chốc rồi hờ hững giống như không có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Hoạch vẻ mặt có chút căng thẳng nhìn hắn, thiếu niên này khí độ bất phàm, anh tuấn tiêu sái. Dù nhìn như thế nào cũng giống như rồng trong cõi người, Mạnh Hoạch trong lòng suy đoán Lục Tần hẳn có thân phận không bình thường. Vì vậy hắn mở miệng dò hỏi:
-Xin hỏi quý danh công tử...
-Tại hạ Lục Tần! Vốn nghe danh tiếng Mạnh thiếu đã lâu! Giờ mới được gặp mặt! Thật vinh hạnh cho Lục mỗ!
Lục Tần khom người đáp
Mạnh Hoạch gật đầu, hắn qua bộ dáng và cách nói chuyện của Lục Tần càng khẳng định hơn về thân phận của đối phương. Loại cử chỉ nho nhã, lịch thiệp này tuyệt đối không phải gia đình bình thường có thể dưỡng ra được.
-Haha! Ta cũng đã nghe danh Lục công tử đã lâu! Vinh hạnh! Vinh hạnh!
Lục Tần phủi tay cười nói:
-Không dám! Lục Tần ở Thần Ân Tông chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, sao dám nhận câu này của Mạnh thiếu?
Mạnh Hoạch nhìn Lục Tần có chút bất ngờ, đối phương chẳng nhẽ chỉ là đệ tử ngoại môn bình thường thôi sao? Mạnh gia hắn dù cũng chẳng mạnh mẽ gì nhưng cũng không ngại một đệ tử ngoại môn ah!
Nhưng bất quá Mạch Hoạch lại nhanh chóng ném đi những ý nghĩ xấu trong đầu. Đối phương nói thế chưa chắc đã là thật, hơn nữa dù cho là đúng thì Mạnh Hoạch cũng không dám cam đoan thân phận của hắn bình thường. Mạch Hoạch cũng từng nghe một số gia tộc lớn gửi con cái đến Thần Ân Tông đều mặc kệ bọn hắn, ngoại trừ việc cung cấp tài nguyên sung túc hơn người khác ra thì mọi chuyện tùy ý bọn hắn mà làm.
Bởi vì theo họ, một đoạn thời gian ở ngoại môn đệ tử coi như cũng là một loại rèn luyện. Hơn nữa ở ngoại môn không thiếu những thiên tài yêu nghiệt tu vi mới ở giai đoạn bắt đầu, vì vậy ở đây tuyệt đối là một võ đài trời sinh thích hợp nhất để con em bọn hắn được ma luyện. Một con kiến không thể không làm việc, đồng dạng, cường giả không thể nào sinh ra từ trong nhung lụa.
-Lục công tử khách khí rồi! Ừm... Ta cũng giới thiệu một chút... Ta là Mạnh Hoạch! Còn đây là tỷ tỷ của ta! Mạnh Thư!
Mạnh Hoạch mỉm cười giới thiệu
-Mạnh Thư ra mắt Lục công tử!
Thiếu nữ mĩ lệ bộ dáng ngượng nghịu nhìn hắn, vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt nàng chỉ dám lướt qua khuôn mặt hắn một chút rồi vội vàng nhìn xuống.
-Ra mắt tiểu thư!
Lục Tần cười nói nhưng ánh mắt hắn vẫn tập trung nhìn về phía nữ tử dung mạo bình thường đằng sau Mạnh Thư mang theo tò mò lẫn hoài nghi.
Lục Tần từ xưa đến nay luôn tin tưởng vào trực giác của mình, nó cứu sống hắn trong rất nhiều lần tình huống tưởng chừng như cái chết đã cận kề. Nữ tử bình thường trước mắt này, Lục Tần chung quy vẫn có cảm giác mỏng manh rằng hắn đã từng gặp nàng ở đâu.
Vì vậy, đối với nàng, Lục Tần vô cùng cảnh giác vì không thể xác định được là bạn hay thù. Còn hai tỷ muội Mạnh gia trước mắt hắn lại không thèm bận tâm. Hai người cùng hắn sơ ngộ, hơn nữa lại còn biết hắn là đệ tử Thần Ân Tông, hai bên cũng không có thù oán gì. Vậy nên Lục Tần tin rằng bọn hắn cũng không dở hơi mà đi gây phiền phức với hắn. Mà dù cho họ có làm như vậy, Lục Tần cũng không ngại. Theo quan sát của hắn, Mạnh Hoạch có tu vi Luyện Khí Nhị Tầng, còn Mạnh Thư thì tệ hơn, chỉ có tu vi Luyện Khí Nhất Tầng, hơn nữa lại có chút không ổn định, chắc hẳn vừa mới đột phá. Lục Tần trong lòng cười thầm, đôi tỷ muội này hẳn giống tên Lý Lôi kia, rõ ràng sinh ra trong đại gia tộc nhưng tu vi lại yếu ớt đến đáng thương. Lý Lôi là một kẻ lười biếng, ham chơi. Lục Tần qua tiếp xúc hai ngày qua cũng đã rõ ràng đại khái. Bằng không với tài nguyên và tư chất của hắn thì Lục Tần giờ này thực lực cùng Lý Lôi có lẽ đã cách nhau mười con phố.
-Còn vị tiểu thư này...
Lục Tần nhìn thiếu nữ dung mạo bình thường kia, hiếu kỳ hỏi
-Mộng Vân!
Thiếu nữ đó lạnh nhạt nói một câu
-Mộng Vân?
Lục Tần sửng sốt, mắt càng gắt gao dán chặt vào “Mộng Vân” hơn. Trong lòng một trận hoài nghi. Hắn từ đầu đã cảm giác rằng hắn cùng thiếu nữ này quen thuộc, nay nghe tên nàng thì hắn càng giật mình hơn. Nữ nhân này không biết cùng Vân Mộng có liên quan không.
Nói đến Vân Mộng thì Lục Tần lại nhớ tới câu đe dọa bên bờ Nguyệt Hồ kia, nội tâm đã sinh ra một tia không vui. Cũng không thể trách hắn, đường đường là một nam nhân, có ai lại vui vẻ khi bị nữ nhân dọa nạt bao giờ. “Mộng Vân” này tuy lai lịch bất minh nhưng có lẽ chắc cũng chỉ trùng hợp mà thôi. Nàng so sánh với Vân Mộng mà hắn từng gặp thì phải nói như trời với đất. Vân Mộng xinh đẹp như tiên độ phàm gian, một nữ tử dung mạo bình thường như vậy sao có thể so sánh?
Cũng đã có giây phút thoáng qua Lục Tần nghĩ rằng có thể đây là nữ nhân điên kia dịch dung thành nhưng nhìn vết mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, hắn liền bỏ qua ngay ý nghĩ này.
Lục Tần thời gian lăn lộn trong giang hồ tuy nói không quá dài nhưng cũng chẳng quá ngắn, đối với một chút việc kỳ lạ hay kỳ thuật diệu dụng thì hắn vẫn nắm rõ, trong đó thì có thuật dịch dung.
Thuật dịch dung tiện lợi vô cùng, lại được người trong giang hồ yêu thích, nó đại khái là một thuật cải trang khuôn mặt của bản thân thành một khuôn mặt hoàn toàn khác. Dịch dung từ thấp đến cao, tùy vào đạo cụ hay trình độ của người dịch dung nhưng có một quy tắc rất dễ nhận biết là khi dịch dung thì tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện mồ hôi. Trên trán Mộng Vân có lấm tấm mồ hôi, hơn nữa lại rất tự nhiên, Lục Tần tuy hoài nghi nàng đang dịch dung nhưng lại không thể giải thích.
-Chẳng lẽ là ta nhầm? Thật sự là trùng hợp hay sao?
Lục Tần tự hỏi.
Hắn nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng đáp lễ lại.
Sau khi dàn xếp một lượt, cuối cùng Lục Tần cùng ba người cũng lên đường. Đối với chuyến đi lần này, hắn trong lòng không tránh khỏi chút chờ mong. Chỉ hai ngày trước hắn bị một con ấu thú rượt cho gần chết nhưng vật đổi sao dời, lần này hướng về U Ám Sâm Lâm, Lục Tần là muốn săn linh thú, nhiệm vụ đối với hắn chỉ là phụ.
Lục Tần sau lần khiêu chiến lôi đài với Tống Bình thì hắn mới nhận ra: Hắc Ám chính là một cỗ lực lượng giúp hắn đột phá nhanh chóng. Chỉ cần vật gì có sự sống thì hắn đều có thể thôn phệ. Dẫu Lục Tần biết có thể hấp thụ huyết nhục của con người, hắn hoàn toàn giết sạch một ngôi làng để đổi lấy tu vi tăng trưởng nhưng nội tâm Lục Tần đối với loại chuyện thương thiên hại lý này rất không đồng ý.
Với nhân tộc, Lục Tần hạn chế việc thôn phệ bởi theo hắn đó chẳng khác nào ăn thịt người. Do lớn lên trong một gia đình có truyền thống nho đạo đã ăn sâu bén rễ, tư tưởng của Lục Tần cũng có thể nói là bảo thủ.
Vì vậy, chọn yêu thú để cắn nuốt chính là giải pháp tối ưu nhất. Yêu thú cấp thấp có số lượng rất đông, hơn nữa trí tuệ lại kém, huyết nhục của linh thú lại ẩn chứa nhiều tinh hoa sinh mệnh gấp hai lần nhân loại cùng cấp.
Còn về tính nhân đạo? Trong mắt Lục Tần, súc sinh chung quy cũng chỉ súc sinh, là thực vật để cho hắn tăng trưởng sức mạnh, giết bao nhiêu hắn cũng chả quan tâm.
Hơn nữa, giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc vốn dĩ là kẻ thù truyền kiếp.
Chưa nói đến năm xưa đại chiến Thần - Ma, Yêu Tộc bỏ đá xuống giếng, phản chiến nhân tộc, khiến cho bao anh linh của Nhân Tộc ngã xuống thì bây giờ, cho đến tận ngày nay, Yêu Tộc vẫn luôn chèn ép, tàn sát nhân loại không chút thương xót.
Vì vậy, thù hận giữa lưỡng tộc chính là bất cộng đái thiên, vĩnh viễn không thể hòa giải...
Lục Tần hờ hững ngồi bên khung cửa sổ hướng ra bên ngoài, khẽ liếm môi:
-U Ám Sâm Lâm! Ta tới đây!